Edit: Linhlady
Bạch Ngọc sắp xếp một gian phòng cho Mạc Vân Quả, mà phòng của anh, nằm ngay bên cạnh phòng cô.
Lại nói tiếp, từ khi Mạc Vân Quả bước vào căn biệt thự này, việc dạy dỗ cũng bắt đầu.
Bật kể là việc có nhiều mỹ nhân nghênh đón, hay là việc anh cuối đầu bói chuyện với cô, đều là một trong các phương thức đó.
Con người thật ra rất kỳ quái, ở trong một hoàn cảnh nào đó lâu dài, rất dễ bị đồng hóa.
Mà Bạch Ngọc đúng là muốn lợi dụng điểm này, đem Mạc Vân Quả dạy dỗ thành người của mình.
Nhưng mà đáng tiếc đó là, trước sau đều là Bạch Ngọc suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Mạc Vân Quả tâm tâm niệm niệm chỉ có nhiệm vụ, cùng anh trở về, cũng chỉ vì nhiệm vụ của mình mà thôi.
Bạch Ngọc là một thiên tài, anh am hiểu nhân tâm, dễ dàng nắm dược nhược điểm của người khác, anh trên giường. Phía trên càng xuất sắc.
Không có một cô gái nào có thể chống cự lại loại dụ hoặc này, bất kể là dáng người anh, tướng mạo, gia thế, hay là năng lực ở trên giường làm người dục tiên dục tử.
Bạch Ngọc đối với Mạc Vân Quả là kiểu nhất định phải được, chút nào không biết anh đem Mạc Vân Quả coi là vật trong tay, mà Mạc Vân Quả đối nh, bất quá chỉ là một mục tiêu nhiệm vụ mà thôi.
Từ nào trình độ nào đó mà nói, giữa cô và anh, đều là quan hệ lợi ích lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Bạch Ngọc sắp xếp phòng cho Mạc Vân Quả xong, cũng không để cho Mạc Vân Quả trực tiếp về phòng, mà mang theo cô tham quan phòng của các cô gái khác.
Mỗi một mỹ nhân trong phòng đều có đặc điểm riêng của mình, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, những điểm này tương tự với tính cách của các cô ấy.
Mỹ nữ bóng vỏng thích màu đỏ, mỹ nữ ôn nhu thích màu lam, đáng tiếc đó là, cũng không có màu hoàng kim.
Bạch Ngọc đến mỗi phòng, trong phòng mỹ nữ đều sẽ thụ sủng nhược kinh, các cô dùng cái loại ánh mắt vô cùng khát vọng cùng thành kính nhìn Bạch Ngọc, thật giống như đang nhìn các cô thất thần vậy.
“Oa…… Tham quan nhiều phòng như vậy, ta muốn nói với Bạch Ngọc: Lão đại! Nhận của em một lạy!”
“Lầu trên ngươi thật khống có khí khái nam tử, xem xong mấy phòng của Bạch Ngọc ta chỉ muốn nói: Sư phụ! Nhận của đồ nhi một lạy!”
“Không cốt khí, hừ! Vẫn là ta tốt, ta chỉ biết nói với Bạch Ngọc một câu: Ba ba!”
“…… Các ngươi thật là đủ rồi!”
“Không đủ không đủ, ta suốt đời mộng tưởng đó là nữ thằng trở thành nữ nhân của ta, nếu ta có được công lực như Bạch Ngọc, còn sợ nữ thần không đi theo ta sao! Vì nữ thần, ta chỉ muốn nói với Bạch Ngọc: Tổ tông!”
“Ta chỉ yên lặng nhìn các ngươi bái Bạch Ngọc, nhưng mà Bạch Ngọc cũng không biết 2333333333”
“Đau lòng, các ngươi có thể hay không đừng nói ra!”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả xem xong tất cả phòng, trong đầu thật ra chỉ có một ý niệm, vì sao không có phòng có màu hoàng kim?
Vì thế, Mạc Vân Quả hóa thân cho thỏa đáng thành đứa bé hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc: “Vì sao không có phòng màu hoàng kim?”
Bạch Ngọc sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ có loại phản ứng này.
Ngây ra một lúc, tiếp theo là tiếng cười thanh thúy.
Phản ứng của tiểu mỹ nhân thật thú vị, nên nói không hổ là tiểu mỹ nhân anh coi trọng sao?
Bạch Ngọc gõ gõ đầu Mạc Vân Quả đầu: “Bởi vì màu hoàng kim quá quê mùa.”
Mạc Vân Quả: Có chút tức giận!
Khuôn mặt Mạc Vân Quả lạnh lẽo, cực kỳ nghiêm túc đứng đắn nói: “Anh quê mùa, anh quê mùa nhất! Cả nhà anh đều quê mùa!”
Bạch Ngọc:……Σ(°△°|||)
Bạch Ngọc lần đầu tiên nghe thấy người mắng chửi nhu vậy, không biết vì sao, anh lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Vì thế anh không thể ức chế lớn tiếng bật cười, thanh âm lớn tới nổi cả biệt thự đều nghe thấy.
Mạc Vân Quả: Tức giận a!  ̄へ ̄