Edit: Linhlady
Giờ khắc này, Mạc Vân Quả cảm nhận được cảm giác vô lực.
Cô lập tức túm lấy cánh tay Bạch Ngọc, nói lại thật nghiêm túc: “Màu hoàng kim không quê mùa! Nó là màu đẹp nhất trên thế giới, không gì sánh nổi.”
Có lẽ là do sức lực Mạc Vân Quả quá lớn, có lẽ là ngữ khí Mạc Vân Quả quá mức nghiêm túc, càng có lẽ, do ánh mắt của cô quá sáng ngời, tóm lại, Bạch Ngọc sững sờ ở nơi đó, thật lâu không nói chuyện.
Sửng sốt vài giây sau, Bạch Ngọc trở tay bắt lấy cổ tay Mạc Vân Quả, ánh mắt chưa từng nghiêm túc như vậy.
“Đúng vậy, màu hoàng kim là màu đẹp nhất trên thế giới, không gì sánh nổi.”
Mạc Vân Quả liên tục gật đầu, đúng vậy, đúng là như vậy không sai!
Bạch Ngọc cong môi cười, dạy dỗ giống như rất thuận lợi nhỉ……
Mạc Vân Quả nào đâu biết tâm tư của Bạch Ngọc, vừa nghe thấy Bạch Ngọc nói câu kia, cô liền thấy cao hứng.
Đúng vậy, mù hoàng kim là màu đẹp nhất trên thế giới này, không gì sánh nổi.
Sau đó, Mạc Vân Quả theo Bạch Ngọc đi về phòng của mình.
Đây là một căn phòng thuần sắc trắng, giống như Mạc Vân Quả hiện tại, không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng Bạch Ngọc tin tưởng, rất nhanh, rất nhanh, trong mắt cô sẽ xuất hiện thứ khác.
Mạc Vân Quả đi vào phòng, sau đó nhìn Bạch Ngọc đang chuẩn bị đi vào theo, phanh một chút giữ cửa đóng lại.
Bạch Ngọc:…… Cái quỷ gì?!
Mạc Vân Quả đóng cửa lại, vỗ vỗ tay, tỏ vẻ mình làm giỏi quá!
Sau đó cô nhìn chung quanh bốn phía, nhạy bén phát hiện cameras.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, dùng phương thức cực kì bạo lực tháo cameras.
Bạch Ngọc đang theo dõi khi nhìn thấy màn này:……
Bạch Ngọc cảm thấy, thật sự không hổ danh là mỹ nhân anh coi trọng……
Mạc Vân Quả dỡ bỏ tất cả cameras, sau đó để Đoàn Tử kiểm tra đo lường một lần, để tránh để sót.
Sau khi xác nhận không có cameras, Mạc Vân Quả lúc này mới đi tắm rửa rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Cả ngày hôm nay cũng coi như là mệt mỏi, dù sao cũng đánh nhau với Tập Bạo một trận, tuy rằng cô không bị thương, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có một ít mỏi mệt, càng đừng nói đến việc nhìn một đống cầu tuyết của mỹ nhân……
Sau khi sửa soạn xong Mạc Vân Quả nằm lên trên giường, vùi vào trong ổ chăn, sau đó nói với phòng phát sóng trực tiếp một tiếng “Ngủ ngon”, Mạc Vân Quả liền tiến vào mộng đẹp.
Qua sau đó không lâu, phòng phát sóng trực tiếp cũng đóng cửa, nhìn dáng vẻ, tất cả mọi người đều tiến vào mộng đẹp, tất cả mọi chuyện trôi qua cũng xem như bình thản……
Sáng sớm hôm sau, có người tới gõ cửa phòng Mạc Vân Quả.
Người gõ cửa đứng là mỹ nữ hôm qua đút cơm cho Bạch Ngọc, tính cách của cô ấy thuộc kiểu tinh xảo kiều mị, một cái cau mày một nụ cười, đều tỏa ra nét quyến rũ.
Khi Mạc Vân Quả mở cửa, đã thấy được mỹ nhân kiều mị đang mỉm cười nhìn mình.
Mạc Vân Quả:……
Bị một cô gái vô cùng thẹn thùng nhìn, không biết vì sao, luôn cark thấy vi diệu.
Lý Nghiên cũng không để ý Mạc Vân Quả, cái cô ấy để ý kà Bạch Ngọc trong phòng cô kìa.
Đúng vậy, Lý Nghiên vẫn luôn nhìn vào trong phòng Mạc Vân Quả, cô ấy cho rằng, đêm qua Bạch Ngọc ngủ ở đây.
Đáng tiếc để cho cô ấy thất vọng đó là Bạch Ngọc không hề ngủ ở nơi này.
Tức khắc, hiểu cảm trên mặt Lý Nghiên thay đổi.
Đó là một loại khinh bỉ mang theo cảm giác cao cao tại thượng, cô ấy đang tính nói mát Mạc Vân Quả vài câu, cửa phòng đối diện đã mở ra, Lý Nghiên vội vàng xoay người, liền thấy được Bạch Ngọc mặc quần áo chỉnh tề.
Lý Nghiên vội vàng hơi cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, hai tay hơi hơi vuốt ve, vũ mị lại xấu hổ.
Chứng kiến một cô gái thay đổi sắc mặt nhanh chóng - Mạc Vân Quả:……