Edit: Linhlady
Đương nhiên Bạch Ngọc không tin lời Mạc Vân Quả nói, nhưng như thế nào làm Mạc Vân Quả nói ra nói thật, đây đúng là một vấn đề.
Nhưng anh nhanh chóng nghĩ ra một người, người đó là Càng Đàm.
Trong lĩnh vực thôi miên Càng Đàm xem như là thần, đối phó với Mạc Vân Quả hẳn không thành vấn đề đi?
Đương nhiên, lúc này Bạch Ngọc còn không biết, Mạc Vân Quả đã hiểu thấu đáo nguyên lý thôi miên của Càng Đàm, tuy rằng không thể vận dụng nó, nhưng chống cự nó một chút vẫn không có vấn đề gì.
Bạch Ngọc vừa nghĩ đến Càng Đàm âm thầm phân phó hạ nhân mời anh ta lại đây, còn bản thân đi sắp xếp chu toàn cho Mạc Vân Quả.
Bạch Ngọc nhìn vỏ chuối khắp bể bơi, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.
“Vì sao muốn dùng vỏ chuối làm chúng tôi trượt ngã?” Anh thấp giọng nói, “Đây là mục đích cô muốn tiếp cận chúng tôi sao?”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn chung quanh bốn phía, tìm kiếm phương thức tốt nhất có thể một lần nữa vướng ngã Bạch Ngọc.
Tuy rằng biết anh đang vô cùng cảnh giác mình, nhưng cô cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Thân thể Bạch Ngọc vẫn luôn ở trạng thái căng chặt, anh luôn ở trạng thái đề phòng với Mạc Vân Quả.
Một người con gái, là một tiểu mỹ nhân, tiếp cận bọn họ, thật sự chỉ là vì muốn vướng ngã bọn họ sao?
Anh không tin, đổi lại là những người khác, cũng sẽ không tin tưởng.
Trong đầu Bạch Ngọc hiện lên vô số ý tưởng, nhìn như thời gian qua thật lâu, nhưng cũng chỉ là vài lần hít thở mà thôi.
Mà trong lúc hai người đang giằng co, vừa hay Càng Đàm cũng đến.
Anh ta vừa đi lại gần đã thấy Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, trong lòng cũng là tràn đầy khó hiểu.
Bạch Ngọc vừa nhìn thấy Càng Đàm, lui về phía sau một bước, hướng tới Càng Đàm gật gật đầu, xem như chào hỏi.
“Thôi miên cô ấy.” Bạch Ngọc trực tiếp nói ra, một chút cũng không khách khí.
Càng Đàm:……
Càng Đàm lắc đầu, đi qua.
Bạch Ngọc nhướng mày, nhìn về phía anh ta hỏi: “Như thế nào?”
Càng Đàm không trả lời Bạch Ngọc, mà trực tiếp đối nói với Mạc Vân Quả: “Sao cho cô lại ở chỗ này?”
Lúc này, đổi lại người kinh ngạc thành Bạch Ngọc, xem dáng vẻ này, Càng Đàm cũng biết tiểu mỹ nhân?
“À, anh ta mang tôi tới.” Mạc Vân Quả trả lời.
Càng Đàm lại nhìn về phía Bạch Ngọc hỏi: “Anh mang cô ấy tới nơi này làm cái gì?”
Bạch Ngọc nhún nhún vai, cũng không có tính toán trả lời Càng Đàm vấn đề này, mà nói: “Thôi miên cô ấy, tôi có việc muốn hỏi cô ấy.”
Càng Đàm giật giật khóe miệng, ở trước mặt chính chủ nói thôi miên cô ấy như vậy thật sự tốt sao?
Hơn nữa, thuật thôi miên ở trên người cô đã mất đi hiệu lực a quăng ngã!
Đương nhiên, đây mới là chuyện khiến Càng Đàm vô cùng buồn bực.
“Thôi miên không được.” Càng Đàm trả lời.
“Hả?” Bạch Ngọc khó hiểu nhìn Càng Đàm, không rõ vì sao anh ta lại nói như vậy.
Mạc Vân Quả thấy thế: “Nếu anh hỏi vì sao thôi miên không được mà nói, vậy hẳn là do thuận thôi miên vô dụng với tôi.”
Bạch Ngọc: Cái quỷ gì?!
Bạch Ngọc nhìn Càng Đàm, hướng anh ta chứng thực.
Càng Đàm bất đắc dĩ gật đầu, đây thật là sự thật.
Bạch Ngọc:……
Giờ khắc này, Bạch Ngọc mới nhận thức được, anh giống như xem nhẹ tiểu mỹ nhân?
Tiểu mỹ nhân dường như còn cường hãn hơn so với trong tưởng tượng của anh, thế nhưng có thể né tránh được thuật thôi miên của Càng Đàm, thật là…… Không đơn giản!
Bạch Ngọc trong lòng đối với Mạc Vân Quả càng hứng thú lớn hơn nữa, sau khi biết Càng Đàm không giúp anh thôi miên được, anh bắt đầu đuổi người.
Nhưng mà tục ngữ nói, mời thần dễ dàng đưa thần khó, Càng Đàm cũng không phải là người dễ bị đuổi như vậy.
Càng Đàm không thèm để ý đến ý tứ đuổi người của Bạch Ngọc, mà nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới.