Edit: Linhlady
Càng Đàm thật thích Mạc Vân Quả, hơn nữa vẫn là đặc biệt thích.
Có thể trong thồ gian ngân như vậy phá giải thuật thôi miên của anh ta, cô là người đầu tiên.
Hơn nữa, từ trong miệng Lãnh Ngạo, Càng Đàm biết, Mạc Vân Quả gần đây mới đọc qua một số tài liệu liên quan đến thuật thôi miên, như vậy mà đã có thể phái giải thuật thôi miên của anh ta, thiên tài như thế, khiến anh ta nhiệt huyết sôi trào.
Anh ta muốn cô, muốn có được cô.
Nếu Mạc Vân Quả vẫn luôn ở dưới sự bảo vệ của Lãnh Ngạo, anh ta sẽ không động vào cô, nhưng cô lại ở chỗ Bạch Ngọc, như vậy anh ta không ngại đọng tay động chân một chút.
Bạch Ngọc cũng đã nhận ra Càng Đàm không thích hợp, con ngươi anh lóe lóe, biết được Càng Đàm cũng có hứng thú với Mạc Vân Quả.
“Càng Đàm, tiểu mỹ nhân là người của tôi.” Bạch Ngọc cảnh cáo nói.
Càng Đàm tà cười một chút nói: “Rất nhanh sẽ không phải.”
Càng Đàm bắt lấy tay Mạc Vân Quả, đem cô kéo vào trong ngực mình.
Mà ngay trong nháy mắt này, Mạc Vân Quả nhanh chóng lui về phía sau một bước, đồng thời dùng tay trái đem Càng Đàm đẩy về phía trước, tay phải đồng thời bắt lấy Bạch Ngọc, hung hăng kéo lại.
Lần này, Bạch Ngọc cùng Càng Đàm đồng thời hướng tới vị trí của Mạc Vân Quả khi hai người chưa kịp phản ứng lại, đã bị vỏ chuối không biết đặt ở dưới đất khi nào quăng ngã như chó gặp cức.
Càng Đàm:……
Bạch Ngọc:……
Mạc Vân Quả: ︿( ̄︶ ̄)︿
Mạc Vân Quả cảm thấy, thế giới này mọi người đều có một cái tật xấu, đó chính là nói quá nhiều.
Hơn nữa, rõ ràng có thể trực tiếp động thủ, còn muốn hàn huyên vài câu, lúc này mới cho cô có cơ hội trộm ném vỏ chuối.
Đương nhiên, cô lén ném dưới lòng bàn chân mình, sau đó đem hai người kéo lại, để hai người bị vướng ngã.
Mạc Vân Quả cảm thấy, vừa rồi Bạch Ngọc trốn thật tốt, nếu không, hiện tại cô có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
Hai người Càng Đàm cùng Bạch Ngọc hung hăng té lăn quay trên mặt đất, vừa rồi hết thảy phát sinh quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Mặc cho ai đều không có nghĩ đến, Mạc Vân Quả sẽ từ một người bị động biến thành người chủ động.
Càng Đàm chỉ nghĩ Mạc Vân Quả không phải cố ý, vỗ vỗ trên người, liền đứng lên.
Nhưng Bạch Ngọc lại biết, tất cả đều là Mạc Vân Quả cố ý, cô mạo hiểm như vậy, chỉ để quăng ngã bọn họ.
Nhưng mà, cuối cùng ý đồ của tiểu mỹ nhân là gì?
Bạch Ngọc không rõ, cũng không hiểu, càng không hiểu.
Anh ngồi dưới đất một hồi lâu mới chậm rì rì đứng lên, trên quần áo màu trắng tất cả đều là vết bẩn, nhìn qua nhìn thấy ghê người.
Bạch Ngọc đứng lên lúc sau, chuyện thứ nhất cũng không phải thay quần áo, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, ánh mắt hơi mang một tia âm u.
“Ngươi phải rời khỏi đây sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Mạc Vân Quả:…… Đoán thật chuẩn!
“Oa! Bạch Ngọc muốn hắc hóa sao?”
“Đột nhiên có chút sợ "wá" má!”
“Đột nhiên có chút hưng phấn nhỏ ớ!”
“Lầu trên lầu trên, ôm chặt ta!”
“Tiểu Quả Quả vừa rồi ra tay thật xuất sắc!”
“Cái này khiến cho ta có chút khó hiểu, vì sao không đem bảy người gom lại một chỗ cho té ngã một lúc luôn? Nói như vậy, nhiệm vụ không phải dùng một lần liền thành công sao?”
“Tiền đề là, bảy người bọn họ có thể đi tới một điểm nha!”
“Thấu đủ bảy tông tội, có thể miễn phí triệu hoán thần long một lần nha, thân ~”
“Phốc, khẩu khí này của lầu trên, như thể chúng ta đến vị diện này để giúp niết bàn vậy? 233333”
“Ta lại cảm thấy giống khẩu khí của kẻ lừa đảo nha ha ha ha ha!”
“╮(╯▽╰)╭ nhu cầu chức nghiệp, nhu cầu chức nghiệp.”
“Ta tin ( suy nghĩ sâu xa )”