Edit: Linhlady
Phong Kỳ gắt gao cầm đôi đũa, chỉ nghe thấy “Lạch cạch” một tiếng, đôi đức gãy làm đôi.
Lần này, Mạc Dung mới liếc nhìn y một cái.
“Trượt tay.” Phong Kỳ buông đũa ra, bình tĩnh giải thích một câu.
Mạc Dung hơi hơi cong môi, không biết có tin hay không.
Cậu ta chỉ nhìn về phía Mạc Vân Quả, tiếp tục nói: “Đồng ý không?”
Mạc Vân Quả nhìn Mạc Dung gần ngay trước mắt, không rõ cậu ta muốn làm gì.
Vừa rồi cậu ta ở bên tai cô nói qua, có thể giúp cô dùng vỏ chuối vướng ngã Phong Kỳ.
Đối với cái đề nghị này của Mạc Dung, Mạc Vân Quả cũng không có nhiều kinh ngạc, y theo trình độ thông minh của bọn họ, nhất định có thể đoán ra được, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Còn nguyên nhân vì sao Mạc Dung muốn giúp đỡ cô, cái này mới là vấn đề khó hiểu.
Mạc Vân Quả cũng không trực tiếp đồng ý với đề nghị của Mạc Dung, thứ nhất cô không biết Mạc Dung muốn đánh chủ ý gì với cô, thứ hai cô tin tưởng không có cậu ta cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Đương nhiên Mạc Dung cũng nghĩ được đến điểm này, cậu ta cũng không sốt ruột muốn có được đáp án của Mạc Vân Quả, dù sao đến cuối cùng cô cũng sẽ đồng ý mà thôi.
Cậu ta tự tin tin vào điều đó.
Phong Kỳ luôn cark thấy hai người này có bí mật rất lớn, loại cảm giác này thật sự quá không dễ chịu.
“Mạc Dung, anh không ở nhà ngủ, chạy đến nơi này làm cái gì?” Phong Kỳ không chút khách khí hỏi.
Mạc Dung nửa dựa vào trên người Mạc Vân Quả, lười nhác nói: “Đương nhiên tới tìm cô ấy.”
Phong Kỳ nhíu mày hỏi: “Anh rất quen thuộc với cô ấy sao?”
Mạc Dung khóe miệng ngậm ý cười, nhìn Phong Kỳ ánh mắt mang theo một tia châm chọc.
“Đương nhiên quen thuộc hơn anh rồi.”
“A…… Tôi lại không biết hai người thông đồng từ khi nào đấy.” Phong Kỳ hừ lạnh một tiếng nói.
Mạc Dung ngáp một cái, nhàn nhạt nói: “So anh sớm hơn là đúng rồi.”
Phong Kỳ:……
Phong Kỳ oán hận nhìn thoáng qua Mạc Dung, người đàn ông này thật đáng ghét, bất kể y nói cái gì, người đàn ông này đều làm dáng vẻ không để bụng, y như vậy, thật khiến người ta cảm giác như đánh vào cục bông.
Phong Kỳ hít sâu một hơi, muốn nói với bản thân bình tĩnh lại, người này không đáng để y tức giận.
Người quan trọng hiện giờ là Mạc Vân Quả, đúng vậy, là Mạc Vân Quả.
Phong Kỳ một lần nữa lại mỉm cười, y ôn nhu nói với Mạc Vân Quả: “Về sau bất kể em có chuyện gì, đều có thể tìm tôi.”
Khi nói những lời này y còn đặc biệt nhìn thoáng qua Mạc Dung, sau đó tiếp tục nói: “Đặc biệt là có người muốn quấy rầy em, tôi có thể tùy thời giúp em giải quyết.”
Phong Kỳ vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Mạc Dung: “Hiện tại quấy rầy cô ấy là anh, anh có thể tự giải quyết mình được sao?”
Phong Kỳ:……
“Tôi khuyên anh vẫn nên về nhà ngủ đi, không cần ở chỗ này quấy rối.” Phong Kỳ lạnh lùng nói.
Mạc Dung đứng dậy, như có chuyện lạ lắc đầu nói: “Không không không, tôi mới không phải quấy rối đâu, tôi à……”
“Là tới giúp cô ấy đấy ~” Lời này của Mạc Dung nói ra có chút ái muội, đặc biệt là Phong Kỳ vốn dĩ đang rất quan tâm tới mối quan hệ giữa hai người.
Gần như không cần Mạc Dung làm sáng tỏ, Phong Kỳ đã tự não bổ rất nhiều.
Mạc Vân Quả ngồi ở một bên an tĩnh đợi, cô luôn cảm thấy, cuộc đối thoại của bọn họ rất có ý tứ, cô gần như không cần nói cái gì, là có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của bọn họ.
Cho dù Mạc Vân Quả trì độn, cô cũng có thể cảm giác được sự thức giận tỏa ra trên người Phong Kỳ, cộng thêm cảm giác muốn hủy diệt của y……