Edit: Linhlady
Động tác của Phong Kỳ cứng ngắc dừng ở nơi đó, cũng may y phản ứng nhanh, để chén canh gà xuống trước mặt mình, sau đó uống một ngụm.
Ừ…… Không hề bị lộ ( mới là lạ! )
Trong không khí hòa hoãn này lại mang một chút xấu hổ, sau khi Phong Kỳ uống một ngụm canh gà nói thong thả nói: “Thật ra cũng khá ngon.”
Mạc Vân Quả nhìn Phong Kỳ uống canh gà, gật gật đầu, sau đó cũng tự múc cho mình một bát canh gà uống.
“Đúng là uống khá ngon.” Mạc Vân Quả tán đồng nói một câu.
Phong Kỳ:……
Phong Kỳ cảm thấy, Mạc Vân Quả có chút kỳ quái, không phải nói không uống canh gà sao! Vì sao hiện tại lại uống vui vẻ như vậy?!
Phong Kỳ chỉ nghĩ do Mạc Vân Quả không muốn uống canh gà do y múc mà thôi.
Tưởng tượng đến đây, ngay lập tức Phong Kỳ lại không vui nổi.
Cô gái này, dựa vào cái gì lại không thích y?
Mạc Vân Quả đang uống canh gà hoàn toàn không biết Phong Kỳ đang nghĩ như vậy, ừm…… Cửa hàng này đồ ăn cũng khá ngon.
Phong Kỳ tuy rằng trong lòng đối với Mạc Vân Quả cũng không yêu thích bao nhiêu, nhưng vì ghen ghét với Lãnh Ngạo cho nên đối xử với cô cũng khá ôn nhu.
Y muốn dùng sự ôn nhu để giam cầm tù binh này, khiến cô yêu y thành si, sau đó y sẽ…… Vứt bỏ cô!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, ngay lập tức trong lòng y cảm thấy sảng khoái.
Y nghĩ như vậy lại nố với Mạc Vân Quả: “Nếu em bị ủy khuất, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ em.”
Mạc Vân Quả “Ừ” một tiếng, cũng không muốn nhiều lời với Phong Kỳ.
Ngay lúc này, phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, cũng lúc này cửa phòng bị mở ra, theo đó có một người đi vào.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, thấy rõ ràng người trước mắt là ai, là Mạc Dung.
Một người tính tình lười biếng làm sao có thể xuất hiện ở đây?
“Oa oa oa! Ba người một đài diễn!”
“Oa! Có trò hay để xem!”
“Hai nam một nữ, hắc hắc hắc ~”
“Lầu trên ngươi nên thu hồi lại ý nghĩ đáng khinh của mình đi……”
“Kỳ quái, làm sao Mạc Dung lại tới nơi này?”
“Không biết á, dù sao khẳng định có việc, chúng ta coi như bản thân là quần chúng ăn dưa đi.”
“Lầu trên nói có đạo lý hắc hắc hắc ~”
“Bẹp bẹp, quần chúng ăn dưa đã vào chỗ, xin mời bắt đầu biểu diễn! ╮(╯▽╰)╭”
“╮(╯▽╰)╭+1”
Mạc Vân Quả: Ta cũng muốn làm quần chúng ăn dưa……
Mạc Vân Quả chú định sẽ không đảm đương nổi vai quần chúng ăn dưa, bởi vì cô chính là nhân vật trung tâm có chuyện xưa nha.
Chỉ thấy sau khi Mạc Dung đi vào trong thì đóng cửa lại, sau đó lập tức đi đến bên người Mạc Vân Quả ngồi xuống.
Phong Kỳ nhướng mày, đối vớ việc Mạc Dung xuất hiện ở nơi này khá kinh ngạc, nếu y nhớ không nhầm, người này hiện tại hẳn nên đangnở nhà đi? Tại so đột nhiên lại xuất hiên ở đây?
“Sao anh lại đến đây?” Phong Kỳ đột nhiên hỏi.
Mạc Dung liếc liếc Phong Kỳ một cái, sau đó nhìn về phía Mạc Vân Quả, thấp giọng nói: “Tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, không rõ ý của Mạc Dung là gì.
Mạc Dung ghé lại gần Mạc Vân Quả một chút, gần như muốn dán đến bên tai Mạc Vân Quả nói: “Tôi có thể giúp cô……”
Mấy chữ sau nói quá nhỏ, Phong Kỳ cũng không có cách nào nghe được.
Loại cảm giác bài xích này rất khó chịu, nội tâm y ghen ghét quay cuồng, thiêu đốt.
Trong mắt Phong Kỳ sóng gió mãnh liệt, giống như muốn cắn nuốt hai người trước mắt.
Đáng tiếc đó là, hai người kia hoàn toàn không bị y quấy nhiễu, cũng không hề có ý để ý đến y.