Edit: Linhlady
Không khí lập tức đột nhiên an tĩnh xuống, Mạc Vân Quả thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
Trong lúc Mạc Vân Quả trầm mặc, phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một cái đánh thưởng khiến mọi người sợ ngây người.
“Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng một quả thất sắc quả!”
“Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đạt tới cấp bậc thần hào, mở ra quyền hạn hệ thống che giấu, quyền hạn che giấu chỉ thần hào kẻ thần bí mới có thể thấy được, đồng thời nhiệm vụ vị diện được thần hào chỉ định.”
“Đinh! Nhiệm vụ vị diện phát sinh biến hóa, mời ký chủ tiếp thu.”
“Nhiệm vụ bản vị diện: Khiến Tần sĩ đồng y một điều kiện: Nhất định phải sống sót.”
Hệ thống thong báo một loạn nháy mắt như kíp nổ trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Thần hào! Ta thiên! Từ lúc chào đời tới nay, ta lần đầu tiên thấy thần hào!”
“Ai tới nói cho ta, đạt tới cấp bậc gần hào cầm đánh thưởng bao nhiêu a a a!”
“Để ta tính thử đi, dựa theo tiền tệ vũ trụ mà nói, đại khái là 100 trăm triệu trăm triệu……”
“Ông trời ơi! Thổ hào ôm đùi!”
“Là thần hào!!!”
“Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy tên thần hào rất quen thuộc sao! Người sử dụng kẻ thần bí á! Nghe đi qua thật thần bí!”
“Bởi vì có hai chữ thần bí sao?”
“A a a a! Ta hiện tại thật kích động!”
“Hạt dưa đã rơi trên mặt đất! Trận tuồng này thật sự quá xuất sắc!”
“Ta thiên! Muốn kích thích như vậy sao!”
“Cuộc đời này có thể vào phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả, chết cũng không tiếc……”
“Đừng nói chuyện, tiếp tục xem diễn! ( mặt đứng đắn )”
Mạc Vân Quả đương nhiên cũng nhận được yêu cầu của Đoàn Tử, cô nhìn trầm mặc Tần sĩ, từ trong không gian hệ thống lấy ra thất sắc quả.
Gần như trong nhát mắt khi thất sắc quả được lấy ra, Tần Sĩ ngay lập tức cảm giác được cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, hoặc là nói, là thất sắc quả trong tay cô.
“Cô……” Tần Sĩ vừa mới nói một chữ đã bị Mạc Vân Quả đánh gãy.
“Thất sắc quả tôi có thể cho anh, nhưng anh phải đồng với tôi một điều kiện.” Mạc Vân Quả nói.
Tần Sĩ gắt gao nhìn chằm chằm thất sắc quả, thanh âm có chút nghẹn ngào đáp lại nói: “Cái gì?”
“ Nhất định phải sống sót.” Mạc Vân Quả kiên định chân thật đáng tin nói.
Tần Sĩ sửng sốt, gã đem ánh mắt từ trên thất sắc quả dời đi, nhìn về phía Mạc Vân Quả.
Nửa ngày sau, gã mở miệng.
“Cô quả thật đã mất trí nhớ.” Gã nói như vậy.
Mạc Vân Quả không tỏ ý kiến, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Tần Sĩ lại nhìn thoáng qua thất sắc quả, mới hạ quyết tâm nghẹn ngào nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Mạc Vân Quả gật đầu, đem thất sắc quả đưa cho Tần Sĩ.
Ngoài dự kiến của mọi người đó là, Tần Sĩ cầm được thất sắc quả lúc sau cũng không sốt ruột ăn nó, mà nói với Mạc Vân Quả: “Tôi không biết ai khiến cô muốn tôi đồng ý với điều kiện kia, nhưng tôi muốn nói với cô, cái hứa hẹn này, chỉ tồn tại mười năm.”
“Sau mười năm, nếu cô không khôi phục ký ức, nếu cô không tìm được chân tướng năm đó, không đi làm việc cô chân chính muốn, như vậy mệnh của tôi, cô cũng không cần để ở trong lòng, cô chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải sống sót.”
Tần Sĩ nói xong câu đó sau, một ngụm nuốt thất sắc quả vào, gã nhắm mắt lại, biểu tình an tường.
Tức khắc, không khí từng đợt vặn vẹo, năm người còn lại giống như bị gì đó hấp dẫn, đi lại phía Tần Sĩ.
Cùng lúc đó, giọng Đoàn Tử nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên bên tai Mạc Vân Quả.
Ở một mảnh hỗn loạn, Mạc Vân Quả thoát ly thế giới.
Một khắc trước khi cô thoát ly thế giới, Mạc Vân Quả thấy Tần Sĩ mở mắt, đó là một đôi mắt đỏ như máu, mỹ lệ mà nguy hiểm……