Edit: Linhlady
Mỗi năm trung thu đều là ngày sum vầy của toàn dân Hoa Quốc, ngày này có ý nghĩa đoàn viên.
Nhưng cũng không thiếu người muốn đi du lịch, mà trấn nhỏ Lâm Sương là một điểm du lịch nổi tiếng.
Mấy người Long Uy cũng không nghĩ tới, chỉ là tới một trấn nhỏ du lịch, mười lăm năm sau, thế nhưng lại mang đến tử vong cho bọn họ.
Sau khi đã tìm ra điểm đột phá, Long Uy vội vàng gió cho Phó Khiêm đi tra xm mười lăn năm trước ở trấn Lâm Sương có sự kiện gì xảy ra không.
Nhưng tư liệu điều tra ra rất ít, thật giống như bị người nào đó cố tình hủy diệt.
Đương nhiên Long Uy cũng không quên để Phó Khiêm tra thêm về người ở trấn Lâm Sương, ngoại trừ mười mấy người tử vong ra, còn tìm luôn mười mấy người cũng từng xuất hiện ở đó vào khoảng thời gian kia.
Long Uy lập tức quyết định đi báo cáo với cấp trên, để bọn họ phái người đi bảo vệ những người này.
Sau đó hắn cùng những người khác cũng phải đi từng bước từng bước đi gặp mấy người mkia, ht vọng có thể điều tra thêm gì đó.
Mạc Vân Quả cũng không đi theo bọn họ, so với việc đi gặp những người đó, cô cảm thấy hứng thú với đống tư liệu này hơn.
Tuy rằng có vài đồ vật bị cố tình hủy diệt, nhưng từ một ít dấu vết để lại cũng có thể tìm ra vài manh mối.
Trấn Lâm Sương vốn dĩ là một trấn nghèo, nhưng khi có một vị lãnh đạo đi về từ trấn này, sau khi trở về quyết định mạnh mẽ khai phá nó.
Nhưng yêu cầu khai phá rất kỳ quái, phía trên yêu cầu không đựicnphá bỏ kiến trúc ở đó, ngoại trừ phòng ở, không thể thêm gạch thêm ngói, nhưng lại tích cực cổ vũ mọi người đi nơi đó du lịch, nói là ở nơi đó đợi có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.
Nếu xét về mặt bên ngoài mà nói, người dân bên ngoài cũng có người mù quáng tin tưởng, đương nhiên sẽ vui mừng đi tới trấn nhỏ Lâm Sương.
Nói đến cũng kỳ quái, phàm là người đi du lịch từ trấn nhỏ Lâm Sương về, mỗi người đều nói thần thanh khí sảng, thân thể nhẹ nhàng vui sướng.
Chuyện này cũng khiến cho trấn nhỏ tăng thêm không ít truyền kỳ, tiếng thơm vang xa càng thêm có nhiều người tìm đến.
Nếu không phải phía trên có quy định cứng ngắc không thể khai phá, chỉ sợ trấn Lâm Sương không thể gọi là trấn Lâm Sương nữa, mà phải sửa thành thành phố Lâm Sương.
Nhưng lòng người chung quy đều tham lam, mười lăm năm trước, ở trấn Lâm Sương trong lúc người dân địa phương đang tổ chức tết trung thu đột nhiên xuất hiện một trận hỗn loạn, nhưng cuối cùng là hỗn loạn gì, Mạc Vân Quả lại không có cách nào đoán ra.
Nhưng Mạc Vân Quả biết, trận hỗn loạn này nhất định cùng những người tử vong có quan hệ.
Mạc Vân Quả lại cẩn thận nhìn phân tích đồ, ở điểm giao thoa phía trước, những người này đều không có quá giao thoa, ở phía lúc sau, nhưng thật ra có hai người từng có giao thoa.
Mạc Vân Quả click mở vừa thấy, phát hiện chỉ là đơn giản cùng nhau tố tụng dân sự mà thôi, người đầu tiên là luật sư, biện luận cho án tố tục này cũng không có gì kỳ quái.
“Tiểu Quả Quả, có phát hiện ra gì sao?”
“Đúng vậy, ta thấy ngươi nhìn đồ án này đã lâu.”
“Tiểu Quả Quả, nếu không nghỉ ngơi một chút đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, mệt muốn chết rồi làm sao bây giờ!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi có thể nghỉ ngơi trước một chút, nghe chúng ta phân tích vài câu thì sao?”
“Oa! Lầu trên còn có thể điều tra! Ta tỏ vẻ trong óc đã thành một khối hồ nhão……”
“Hồ nhão +1”
Mạc Vân Quả:……
“Được, các ngươi nói nói cái các ngươi tìm được đi.” Mạc Vân Quả ở trong đầu nói với mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Tiểu Quả Quả ngươi xem, trải qua hỗn loạn mười lăm năm trước, dang tiếng của trấn Lâm Sương giảm xuống, ngoại trừ việc dân cư địa phương cực kỳ bài xích người bên ngoài, nơi này không phải cũng có ở trên bút tích?”
“Tiểu Quả Quả, ngươi tra một chút, về người lãnh đạo năm đó đi. Người đó sau đó còn đi tới trấn Lâm Sương không, tới đó đã làm cái gì?”