Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đem notebook mở ra lật đến trang Vương Ngũ nói chuyện: “Vù sao hắn lại nói không có tiền đi chơi?”
“Cái này có gì không đúng sao?” Hoa Hoan hỏi, cô ấy không hiểu cái câu này có gì khiến người ta hảo tổn tâm trí để suy nghĩ.
Mạc Vân Quả ánh mắt lóe lóe nói: “Những lời này chỉ nhìn một cách đơn thuần không có gì không đúng, nhưng kết hợp lại lại có vấn đề.”
Mạc Vân Quả nhìn tư liệu hỏi Vương Ngũ tiếp tục nói: “Mười lăm năm trước ngành du lịch còn không phát triển như vậy, các loại ngày hội ngày lễ còn có thể đi đông, nghĩ đến trung thu là nghĩ đến việc đoàn viên, vì sao hắn lại muốn đi chơi?”
“Mấy năm nay không phải ngành du lịch rất? Ta cảm thấy hắn có thể thấy tình huống mấy năm gần đây nghĩ về mười lăm năm trước, cho nên mới sẽ nói một câu như vậy,.” Hoa Hoan phân tích.
Trần Kha tiếp nhận notebook từ tay Mạc Vân Quả, ánh mắt lóe lóe nói: “Không, nhất định không phải, hắn khi nói lời này, ánh mắt lập loè, ngón tay theo bản năng sờ hướng sô pha, mười phần trong lòng có quỷ.”
“A? Vậy lúc ấy vì sao anh không nói!” Hoa Hoan kinh hô một tiếng.
“Phản ứng của hắn ta rất nganh, nếu không cẩn thận nhớ lại, tôi cũng không để ý.” Trần Kha giải thích.
“Nói như vậy, Vương Ngũ đang còn nhớ rõ chuyện mười lăm năm trước?” Hoa Hoan hơi kích động hỏi lại.
“Không xác định, nhưng chắc hẳn hắn cũn thiết gì đó.” Trần Kha nói.
Mạc Vân Quả cũng nghĩ như vậy, cho dù Vương Ngũ không biết được toàn bộ, thì bản thân hắn cũng biết được gì đó.
“Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Hoa Hoan hỏi.
“Trọng điểm bảo vệ Vương Ngũ.” Mạc Vân Quả nói.
Cô có một dự cảm, mục tiêu tiếp theo của hung thủ, có thể là Vương Ngũ.
Trong mắt Long Uy xẹt qua tua sáng, hắn gõ gõ cái bàn hỏi: “Tôi có thể biết lý không?”
“Nếu Vương Ngũ biết gì đó, nhất định hắn sẽ có hành động, đến lúc đó hung thủ sẽ không bỏ qua cho hắn.” Mạc Vân Quả giải thích.
Long Uy gật gật đầu, không hỏi lại cái gì thêm.
Long Uy đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, phái người đi bảo vệ Vương Ngũ.
Trong văn phòng Trần Kha đang sửa sang lại tư liệu, Mạc Vân Quả lại cùng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau truy án.
Nhưng sau một hồi điều tra cũng không cí thu hoạch gì, đại đa số mọi người đều lâm vào cảnh bế tắc.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong giây lát, tiếng chuông đồng hồ điểm 0 giờ vang lên.
Mạc Vân Quả thân thể run lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cô giống như nghĩ ra gì đó.
“Hoa Hoan, hôm nay là ngày 28 phải không?” Mạc Vân Quả hỏi Hoa Hoan bên cạnh một câu.
Hoa Hoan còn ăn đồ ăn vặt, bị Mạc Vân Quả hỏi một câu như thế, thiếu chút nữa nghẹn lại.
“Ừm ừm!” Hoa Hoan gật đầu, sau đó cầm lấy nước bên cạnh, uống một ngụm lớn.
“Làm sao vậy?” Trần Kha thò qua hỏi.
“0.1 giờ, cái ngày có nghĩa khoảng thời gian cách trung thu năm nay còn sáu nhày.” Mạc Vân Quả nói.
Trần Kha nhíu nhíu mày, anh ta loáng thoáng như bắt được cái gì, nhưng lại không rõ ràng.
Nhưng dáng vẻ Hoa Hoan lại mờ mịt hoang mang, cô ấy tò mò hỏi: “Đúng vậy, còn có sáu ngày thôi, làm sao vậy?”
“Năm đó người sống, còn dư lại sáu người.” Mạc Vân Quả còn nói thêm.
Trần Kha mày càng thêm nhăn lại, anh ta thấp giọng nói: “Ý của cô là……”
“Ừ.” Mạc Vân Quả gật đầu.
Hoa Hoan:……?
“Cái gì? Cái gì? Cái gì vậy! Không cần đánh đố a quăng ngã!” Hoa Hoan có chút vội vàng, cô ấy luôn có cảm giác mình bị thiểu năng trí tuệ……