Edit: Linhlady
“Mỗi một ngày còn lại sẽ có một người tử vong.” Giọng nói của Trần Kha nghe qua hơi nghẹn ngào, trong căn phòng trống vắng này, nghe qua thật khủng bố.
Hoa Hoan xoa xoa cánh tay, nháy mắt, lớn tiếng nói: “Anh nói gì!”
Trần Kha:…… Không khí bị phá hư……
“Vì sao trấn Lâm Sương lại có đại điển trung thu? Đại điển trung thu có ý nghĩa gì?” Mạc Vân Quả há mồm hỏi.
“Mười lăm năm trước nhất định trong đại điển trung thu đã xảy ra chuyện gì đó, mấy người kia lấy danh nghĩa đi du lịch đã làm đó với trấn Lâm Sương, vì vậy bọn họ mới bài xích người ngoài như vậy.” Trần Kha tiếp tục trả lời Mạc Vân Quả.
Lúc này, những người khác cũng xông tới.
“Nói như vậy, chúng ta có phải nên đi một chuyến tới trấn Lâm Sương hay không?” Phó Khiêm hỏi.
Đồng thời tay cậu cũng gõ bàn phím liên tục,trên máy tính đã xuất hiện bản đồ đi tới trấn Lâm Sương.
“Xô cảm thấy sao?” Trần Kha nhìn Mạc Vân Quả hỏi.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, sau đó nhìn lướt qua bản đồ: “Anh cảm thấy chúng ta đi, những người đó sẽ bói cho chúng ta sao?”
“Đây cũng là một vấn đề.” Trần Kha nói tiếp.
“Tiểu Quả Quả, ta cảm thấy các ngươi không cần đi tới trấn Lâm Sương đâu.”
“Hả? Chẳng lẽ lầu trên phát hiện chân tướng?”
“Oa! Thật vậy chăng! Cầu giải thích!”
“Không phải, các ngươi xem cái bản đồ kia đi, phóng tới cỡ lớn nhất, trấn Lâm Sương hiện ra cũng chỉ là một điểm nhỏ, hơn nữa muốn đi qua đó phải trèo đèo lội suối, dựa theo chúng thế giới của chúng ta mà nói, con người này chặt đứt sinh cơ của trấn Lâm Sương, ta hoài nghi nơi đó có cổ quái, tiểu Quả Quả ngươi tra một chút xem nơi đó có thật sự có người không.”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, dùng máy tính tra xét, một lần tra này, thật sự ra vấn đề.
Bởi vì 5 năm trước đây, người ở trấn Lâm Sương đã tuyệt vong!
Trần Kha hiển nhiên cũng thấy được tin tức này, so với Mạc Vân Quả, anh ta càng thêm khiếp sợ.
“Như thế nào lại……” Anh ta lẩm bẩm nói.
Những người khác cũng kinh ngạc, người trấn Lâm Sương làm sao có thể tử tuyệt?
Mạc Vân Quả lại tra xét một chút, hồ sơ quốc gia tuyệt mật ghi chép lại bí mật của người trấn Lâm Sương biến mất.
“2012 năm, hai ngàn người trấn Lâm Sương phát bệnh kì lạ, không có thuốc điều trị, hạ lệnh phong sát.”
Một câu vô cùng đơn giản đã cắt đứt con đường sống của một trấn nhỏ, tàn nhẫn như thế, lại làm như là chuyện đương nhiên.
Vài người trầm mặc, bọn họ không thể nào nghĩ được lại tra ra kết quả này.
Một trấn nhỏ diệt vong, lại vô thanh vô tức như vậy.
Bọn họ thậm chí không biết trấn nhỏ này lại bị quái bệnh, bọn họ thậm chí không nỗ lực làm cái gì, cứ mặc như thế, chờ thời gian tử vong.
Mạc Vân Quả đóng hồ sơ, hủy diệt dấu vết mình mới xâm nhạp hồ sơ quốc gia.
“Nếu, năm đó có người sống sót thì sao?” Giọng nói của Mạc Vân Quả có chút khô, nói ra cũng mang theo một loại nghẹn ngào khác.
“Ý của cô là, người sống sót tiến hành trả thù sao?” Trần Kha cau mày hỏi.
“Không phải không có khả năng không phải sao?” Mạc Vân Quả hỏi ngược lại, “Nếu mười lăm năm trước nhóm người này phá hủy sinh cơ của trấn Lâm Sương, khiến người trong trấn nhỏ mắc quái bệnh, sau đó mười năm sau bùng nổ, cuối cùng bị phong sát, nhưng nếu có một người sống sót mà nói……”
Mạc Vân Quả trải qua quá rất nhiều chuyện, cho nên cô biết trên thế giới này thật sự có quỷ thần, cũng thật sự có kỳ môn bát quái.
Có vài đồ vật không dùng khoa học để giải thích được, dùng một tri thức khác vô cùng huyền diệu lại có thể giải thích.