Edit: Linhlady
Hiên Viên Mặc không phải tên thật của hắn, như vậy hắn đến cùng là ai?
Mà hắn vì sao lúc trước lại hỏi cô vì sao cô lại chấp nhất với màu sắc hoàng kim khí vậy?
Mỗi người đều sẽ có màu sắc mình yêu thích, có vài người thích màu đen âm trầm, lại có vài người thích màu xám trung lập, lại có người thích màu tím thần bí, như vậy cô thích màu hoàng kim, thì có làm sao?
Nhưng cô ẩn ẩn lại cảm thấy, Hiên Viên Mặc sở dĩ sẽ hỏi một vấn đề như vậy, tuyệt đối không phải là tùy tiện hỏi.
Mạc Vân Quả liếm liếm môi, môi cô đã là khô nứt, hoàn toàn nhìn không ra sự mềm mại lúc trước.
Mạc Vân Quả lắc đầu, lúc này cô đã hoàn toàn không biết đã trôi qua bao lâu.
Nhìn không thấy kết thúc hy vọng, chỉ có thể nói cho chính mình nhanh.
Thế nhưng, không ai nói cho cô, “Nhanh” là còn bao lâu.
Bởi vì thiếu nước, cả người cô đã hoàn toàn nằm trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu là một mảng sáng ngời, chiếu vào đôi mắt cô, khiến đôi mắt cô trở nên lóng lánh.
Mặc dù cô nhắm hai mắt lại, vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh sáng kia chiếu lên người cô.
Mạc Vân Quả liếm môi, hay tay dùng tư thế giang rộng.
Cô có chút mơ màng hồ đồ, tuy rằng cô cực lực muốn đi tìm hiểu những nghi ngờ đó, nhưng đầu lại hôn hôn trầm trầm, căn bản không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy.
Mí mắt rất nặng, thân thể mệt mỗi, cô đột nhiên muốn ngủ.
Nhưng lại có một loại thanh âm nói cho cô, không thể ngủ, một khi ngủ, cô sẽ không tỉnh lại.
Nhưng cô lại cảm thấy thân thể quá nặng quá mệt, cô muốn ngủ một giấc, để cho thân thể được nghỉ ngơi.
Mạc Vân Quả giãy giụa mở to mắt, trên đỉnh đầu ánh sáng lóe làm cô hoa mắt, trong lúc nhất thời khiến cô tối xàm mắt lại.
Cô đột nhiên quên mình là ai, lại có chút quên mất vì sao cô lại ở chỗ này, cô nên làm cái gì.
Tất cả nhìn qua vô lực như vậy, cô lại không có cách nào phản kháng.
Mạc Vân Quả nâng tay lên, muốn chạm đến những ánh sáng đó, cô nghĩ, nếu che khuất được chúng nó, sẽ không chói mắt như vậy.
Nhưng mà, dường như những ánh sáng đó vẫn có thể xuyên qua tay cô, đánh vào trên người cô.
“Khụ khụ……”
Mạc Vân Quả lại khụ một tiếng, cô cảm nhận rõ ràng lục phủ ngũ tạng yếu ớt đau đớn thế nào.
Cô là ai? Vì sao cô ở chỗ này?
Đầu hôn hôn trầm trầm, đã không có cách nào hỏi vấn đề này.
Cô chỉ muốn vứt hết những suy nghĩ này ra khỏi đầu, như vậy, đầu sẽ không đau như vậy.
Sau đó, cô cảm giác được trong đầu cô có thứ gì đó dần dần biến mất.
Đúng vậy, biến mất, một đoạn ký ức đang dần biến mất khỏi đầu cô.
Các loại trêu chọc trong phòng phát sóng trực tiếp, thậm chí có đôi khi là truyện cười lái xe, những những cô gặp được ở mỗi thế giới, các loại tri thức cô học được ở các thế giới.
Chỉ cần mấy thứ này rời đi, cô sẽ có thể nhẹ nhàng không phải sao?
Như vậy sao lại không cho chúng nó thoát ra?
Càng ngày càng nhiều ký ức bị rút ra, trong óc cô trống rỗng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến đáng sợ.
Mạc Vân Quả đã không có sức lực, cô náng ray lên đánh thật mạnh lên mặt đất, một chút cũng không đau, ít nhất cô không cảm giác được.
Cô gần như là xụi lơ trên mặt đất, ngực phập phồng, hô hấp mỏng manh.
Thời gian dường như lập tức đọng lại, lại giống như trôi qua rất nhiều năm.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, thân thể của cô như một tờ giấy, khinh phiêu phiêu phiêu bay ở không trung, không cần bất kỳ sức lực gì, nó có thể phiêu đãng thật lâu thật lâu.