Edit: Linhlady
Vĩnh viễn phiêu đãng ở trong vũ trụ, không cần hỏi bản thân bất cứ chuyện gì, không cần lo lắng nhiều thứ như vậy.
Nhưng mà, cô như vậy, vẫn là cô sao?
Cô dường như nghe thấy rất nhiều thanh âm, có vui sướng, có thống khổ, có bi thương, cũng có kinh hỉ.
Những ký ức biến mất nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, ở thời điểm cô còn chưa phản ứng lại, đã nhanh chóng biến mất.
Tất cả khôi phục lại nguyên dạng, tất cả đều biến thành trống rỗng.
“A……”
Mạc Vân Quả đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, trong tiếng cười có sung sướng, có giải thoát, có thoải mái, cũng có bi thương.
Cô thật sự quên mất rất nhiều rất nhiều thứ, cô thậm chí đều sắp quên mất mình là ai, nhưng cô, lại nghĩ tới một ít đồ vật.
Những ký ức bị ép khô kia, sẽ được dùng một vật khác thay thế để phản hồi lại.
Thế giới này, vốn dĩ vật chất là ngang nhau.
Mạc Vân Quả giật giật ngón tay, một ngón, hai ngón, ba ngón……
Vô cử động tay phải, chậm rãi ngồi dậy, sau đó cô lại giật giật chân, chậm rãi đứng lên.
Cô đỡ tường, mồm to thở phì phò.
Một động tác như vậy, hiện giờ cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể hoàn thành.
Không biết lại qua bao lâu, cô không hề chống tường, mà đứng thẳng thân thể.
Nếu có quân nhân ở đây mà nói, sẽ phát hiện, tư thế của Mạc Vân Quả lúc này, là tiêu chuẩn quân tư.
Mạc Vân Quả đầu tóc có chút hỗn độn, nhưng một chút cũng không có che khuất mặt cô, còn có đôi mắt sáng như đuốc.
Cô liếm liếm môi của mình, nhưng cách này cũng không khiến môi cô dễ chịu hơn bao nhiêu.
Cô nhìn phía trước, dường như ở nơi đó có người đang đứng.
Tay nàng rũ ở hai sườn, ngón tay mở ra dán ở hai sườn.
Không biết lại qua bao lâu, khóe môi cô lại cong lên thành nụ cười, thật nhạt, nhưng lại ý vị thâm trường.
“Hiên…… Viên…… Tu……” Cô gằn từng chữ một nói, “Thật…… Lâu…… Không…… Gặp……”
Ngay sau khi cô nố câu đó, không gian một mảnh vặn vẹo, trong căn phòng trống lập tức biến thành một mảng hoang vu.
Mà cách Mạc Vân Quả không xa, đứng có một người đàn ông tóc màu hoàng kim.
Nơi này không có một cơn gió, nhưng mái tóc của người đàn ông lại bay bay, phiêu dật tự nhiên.
Hiên Viên Tu từng bước một đi đến bên người Mạc Vân Quả, mỗi một bước, đều mang theo tình yêu của anh đối với cô.
“Đã lâu không gặp.”
Hiên Viên Tu lập tức ôm lấy Mạc Vân Quả, thân thể mềm mại nằm ở trong lòng ngực anh, anh có chút đau lòng.
Mạc Vân Quả cũng không ôm lại anh, lúc này cô đã khôi phục bình thường, đôi môi hồng nhuận, thân thể giàu sức sống, dáng vẻ suy yếu vừa rồi, dường nhue chỉ là ảo giác.
“Nắm thảo? Ta nhìn thấy gì?”
“Nắm thảo! Hiên Viên Tu?! Là Hiên Viên Tu mà ta viết kia sao? ( mặt hoảng sợ )”
“Không phải nói hắn bị đày tới vực sâu hắc á sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
“Lại còn có cùng tiểu Quả Quả nhà ta nhấc lên quan hệ? ( hoảng sợ )”
“A a a a! Ta đã nói mà tiểu Quả Quả nhà ta không đơn giản đi!”
“Chuyện này là như thế nào đây quăng ngã!”
“Xong rồi xong rồi, chúng ta thấy được Hiên Viên Tu, sẽ không bị chấp pháp giả chia làm tám khối đi?”
“Sợ cái gì? Lại không phải chúng ta tự nguyện xem! Chúng ta chỉ là đang xem phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả mà thôi! Đúng! Chính là như vậy!”
“Ma trứng! Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện tình yêu trong mắt Hiên Viên Tu sao!”
“Nói như vậy, tiểu Quả Quả nhà ta cũng là một đại nhân vật?”
“Vậy khẳng định là đúng rồi!”
“Như vậy vấn đề đặt ra, quen biết Hiên Viên Tu còn có thể khiếm hắn trốn ngục, tiểu Quả Quả, đến tột cùng là ai!”
---------
Edit: Kích thích không? Hấp dẫn không? Tui thấy phấn khích quá đi
(~ ̄³ ̄)~