Edit: Linhlady
“Ngươi nhất định phải đem thế giới này cứu vớt cho ta!” Nói đến chính sự, Thỏ Manh mười phần đứng đắn, nhưng loại đứng đắn này không tương xứng với mặt của nó, nhìn qua không có bao nhiêu phần khí thế.
Nghiêm Khắc Liệt giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Bản thân tao còn ăn chưa đủ, làm sao có thể là đấng cứu thế? Lấy cái gì cứu toàn bộ thế giới này?”
Thế giới này, sớm đã hủy diệt, hiện giờ mọi người, chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi.
Bọn họ cũng không biết khi nào, sẽ đột nhiên chết đi, cũng không biết sẽ lấy phương thức như thế nào chết đi.
Việc duy nhất y có thể làm, chính là quý trọng mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, tồn tại thật tốt.
Nhưng mà, cũng chỉ có thế mà thôi, nhiều hơn nữa, y cũng không làm được gì.
Ở chỗ này, mỗi ngày đều có vô số người chết đi, y lại không làm được gì, đây là bi ai của y, cũng là bi ai của toàn bộ thế giới này.
Thỏ Manh vừa thấy Nghiêm Khắc Liệt nói như vậy, tức giận tới mức trợn tròn mắt mình y.
Sau đó nó chỉ chỉ Mạc Vân Quả nói: “Ngươi ăn không đủ no, còn không phải có cô ta sao? Từ đây về sau, đồ ăn của ngươi cô ta sẽ bao.”
Mạc Vân Quả bị chỉ vào:……
Nghiêm Khắc Liệt nhìn cô một cái, cười khổ mà nói: “Cô ấy vó thể bao tao, nhưng có thể bao thêm tất cả mọi người sao? Cô ấy có thể bao một ngày, bao cả đời không?”
Thỏ Manh tức giận nhìn Nghiêm Khắc Liệt, lại nhìn về phía Mạc Vân Quả, chờ cô nói chuyện.
“Bao mọi người không có khả năng, tôi không phải sở cứu tế, không có khả năng miễn phí, bao cả đời cũng không có khả năng, các anh có tay có chân, phải tự thân thay đổi thế giới này.”
Nghiêm Khắc Liệt sửng sốt, nghe qua ý của Mạc Vân Quả, cô thật sự muốn bao cơm?
“Tôi sở dĩ muốn đơn đọc nói chuyện với anh, thật ra muốn cùng anh làm một giao dịch.”
Nghiêm Khắc Liệt nhìn về phía cô, ngơ ngác hỏi: “Là giao dịch gì?”
“Tôi có thể cung cấp các loại đồ ăn cho các anh, nhưng chỉ là tương đối, anh cũng phải cung cấp đồ vật tôi yêu cầu.”
Mạc Vân Quả nói xong lúc sau, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Nhưng đồ ăn này số lượng không giới hạn, anh có thể mang nó đi bán, chỉ cần mang đồ tôi càn vè đây.”
Thật ra cô căn bản không cần thứ gì, chỉ là muốn để Nghiêm Khắc Liệt vạng những thứ này đi bán, cô cũng càn một lý do chính đáng.
Nghiêm Khắc Liệt cả kinh, tựa hồ không tin nổi, lại lần nữa hỏi: “Lời cô nói là thật?”
“Là thật.” Mạc Vân Quả cũng đáp lại.
Nghiêm Khắc Liệt hít sâu mấy hơi thở, sau đó nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt mang theo một tia kiên định.
“Được, tôi đồng ý với cô.”
Thỏ Manh vừa lòng gật đầu, có thể, có bộ dâng của chúa cứu thế rồi.
“Đồ ăn này, anh có thể cầm đi.” Mạc Vân Quả chỉ chỉ đồ ăn trong phòng bếp nói.
“Được!” Nghiêm Khắc Liệt nói xong liền xoay người đi kêu những người khác.
Thỏ Manh thấy Nghiêm Khắc Liệt rời đi, đối với Mạc Vân Quả làm một cái mặt quỷ, nháy mắt liền biến mất.
Mạc Vân Quả:……
Cũng không biết Nghiêm Khắc Liệt nói gì với những người kia, mấy người tuy rằng rất hưng phấn, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Mọi người đều ăn ngấu nghiến đồ ăn, trong lòng cũng dần dần có thêm.ht vọng với cái thế giới này.
Nghiêm Khắc Liệt dùng dư quang quét tới chỗ Mạc Vân Quả, cô vẫn như cũ là dáng vẻ nhàn nhạt, dựa vào trên khung cửa.
Nhưng trong lòng Nghiêm Khắc Liệt lại dâng lên một cảm giác kỳ quái, thật giống như, cô vốn dĩ không thuộc về thế giới này, tùy thời tùy chỗ đều sẽ rời đi.
Khoảng cách cô và họ, như là cách một thế giới, mà thế giới của cô, y nhìn không thấy, cũng sờ không tới.