Edit: Linhlady
Nghiêm Khắc Liệt lắc lắc đầu, đem mớ suy nghĩ lung tung trong đầu văng ra ngoài, vẫn là lo ăn cơm đi, y nghĩ như vậy.
Mạc Vân Quả nhìn mọi người ăn ngấu nghiến, trong đầu lại đang nói chuyện với mọi người.trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Các ngươi có muốn thứ gì ở thế giới này không? Có thể lấy đồ ăn tới đổi.”
“Ừm, ta không muốn thứ gì, nhưng mà ta có thể cung cấp đồ ăn ~”
“Hắc hắc, ta có thể cung cấp rất nhiều gạo, ai, ăn cũng ăn không hết.”
“Ta có thể cung cấp que cay a ha ha ha ha!”
“Phốc, que cay gì đó, không đủ no đi?”
“Ai nha, que cay thứ này, chỉ để ăn chơi mà thôi ~”
“Nói rất có đạo lý ( che mặt )”
“Ta có các loại củ cải rau xanh, ừm…… Ta ăn củ cải nhiều tới mức trong miệng cũng nhạt nhẽo theo rồi, ta xin hỏi các vị lão đại, có thịt gì để đổi với con thỏ tinh này hay không!”
“Hả? Con thỏ tinh còn ăn thịt sao?”
“Thịt thỏ có thể chứ? 23333333”
“Hừ hừ! Không cần khi dễ thỏ tinh chúng ta! Con thỏ tinh cũng là có thể ăn thịt được không! Bằng không ngươi cho rằng chúng ta vì sao phải cực cực khổ khổ tu luyện thành người! Cũng không phải là vì ăn thịt sao!”
“Phốc! Cái lý do này thật là lợi hại!”
“Ha ha ha ha! Vì ăn thịt liền tu luyện thành người! Tha thứ cho ta đột nhiên muốn cười……”
Mạc Vân Quả:……
Cô cũng không nghĩ tới, thì ra nguyên nhân con thỏ tinh tu luyện thành người thế nhưng là vì có thể ăn thịt……
Biết người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể cung cấp đồ ăn, lúc sau, Mạc Vân Quả cũng hơi hơi yên tâm.
Sau đó, cô cùng người trong phòng phát sóng trực tiếp trao đổi rất nhiều hạt giống, cất vào động phủ của mình.
Thời gian của động phủ so với bên ngoài chênh lệch là một với một trăm, nói cách khác, ở động phủ một ngày tương đương với ở ngoài một trăm ngày
Mà đại đa số chu kỳ rau dưa trưởng thành cũng chỉ mấy tháng mà thôi, mỗi một ngày Mạc Vân Quả đều có thể thu hoạch một đám rau dưa, thậm chí còn có gạo tiểu mạch các loại.
Nói như vậy, cũng đủ nuôi sống những người này.
Mạc Vân Quả nghĩ như vậy, Nghiêm Khắc Liệt bên này cũng đã giải quyết xong cơm chiều.
Cơm chiều qua đi, mọi người đều quay về phòng của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngày mai, còn có khiêu chiến lớn hơn nữa chòe bọn họ.
Nghiêm Khắc Liệt cũng không ngủ, mà chờ Mạc Vân Quả đến.
Khi nghe được tiếng đập cửa, thần kinh Nghiêm Khắc Liệt lập tức banh lên.
Không biết vì sao, đáy lòng y lại có một chút khẩn trương, đây là cảm giác y chua bao giờ có.
Nghiêm Khắc Liệt nhanh chóng mở cửa cho Mạc Vân Quả, sau đó nghiêng người để cô đi vào.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn cùng mấy cái ghế dựa, còn có một cái tủ quần áo, ngoại trừ cái này ra, cũng không có thêm đồ gì khác.
Mạc Vân Quả tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, Thỏ Manh liền xuất hiện.
“Ây nha! Ôn thần ngươi đã đến rồi!”
Ngữ khí của Thỏ Manh vãn như cũ cực kỳ kiêu ngạo, nhưng với giọng nói nhuyễn manh kia, thật sự không có khí thế gì.
Mạc Vân Quả nhàn nhạt nhìn nó một cái, không cùng nó nói cái gì, mà là nói với Nghiêm Khắc Liệt: “Tôi có thể cung cấp cho anh đồ ăn, anh nói cho tôi, anh cần nhiều hay ít.”
Nghiêm Khắc Liệt trầm ngâm một lát nói: “Một ngàn cân gạo cùng một ngàn cân bột mì có thể chứ?”
Hai thứ này đều là đồ rất trân quý, viện nghiên cứu bên kia mỗi ngày đều có gắng nghiên cứu cách gieo trồng lúa nước cùng lúa mạch, mấy năm gần đây cũng có điều đột phá, nhưng tóm lại là không thể cung cấp cho toàn bộ người trong căn cứ ăn.
Đã lớn như vậy, y cũng chỉ được ăn gạo vài lần, hương vị kia, cả đời y đều không quên được……