Giờ tan học. Nhan Lập Hạ thất thểu đi xuống bậc thang thở dài thườn thượt. Không biết hắn có đến đón mình hay không. Nếu không thì về bằng cách nào???
Bỗng dưng cô cảm thấy giống như mình mới ở trên trời rơi xuống. Cái gì cũng xa lạ, cũng mơ hồ...
Một người thanh niên mang áo vest mà đen. Tay xỏ vào túi quần. Cả thân người lười nhác dựa vào xe ô tô màu đen bên cạnh. Đôi mắt đeo cặp kính dâm màu đen. Máu tóc được thổi bay theo gió nhìn rất chói mắt.
Nhan Lập Hạ vừa đi đến ngang cổng thấy người này thì không khỏi nghi ngờ. Hắn là ai sao ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn hắn!!!_Chẳng lẽ là nam thần trong mắt mọi người đang chờ công chúa của mình đi học về hay sao. Ừm! Nếu đi theo chiều hướng này thì rất có khả năng. Đúng là lãng mạn nha, nhưng dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng không liên quan đến mình. Việc của bản thân chưa lo xong thì làm gì có thời gian đi lo chuyện bao đồng!!
Nắm chặt balo bước ra ngang cổng. Nhìn trước nhìn sau không thấy bóng dáng của hắn đâu. Liền thất vọng cúi đầu đưa chân đi bộ về.
"Này..." một giọng nói từ phía sau cô vang lên.
Nhan Lập Hạ xoay người lại nhìn. Lông mày nhíu lại. Nhìn một hồi xung quanh cũng không thấy ai. Đâu có người gọi cô!!
Người thanh niên mặc áo đen tiếp tục gọi.
Nhan Lập Hạ nhìn xung quanh, nhìn cả phía sau cũng không có ai. Đưa tay chỉ vào mặt mình. Đôi mắt to tròn ngạc nhiên nói:
"Anh gọi tôi.."
Ẩn sâu trong cặp kính dâm màu đen là đôi mắt hiện lên tia bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Nhan Lập Hạ nuốt một ngụm nước bọt. Không lẽ lúc trước chính mình có nợ hắn một số tiền mà mình quên trả nên hắn đến đòi đó chứ. Hoặc là lúc trước có đánh người yêu của hắn hoặc chọc hắn giận cái gì nên thừa cơ lúc mình mất trí nhớ mà trả thù.
Người áo đen thấy cô không có phản ứng. Vẫn loay hoay nhìn đi xung quanh. Chỉ lắc đầu rồi nghiến răng Nói từng chữ từng chữ một.
"Nhan- Lập - Hạ"
"A" Nhan Lập Hạ bây giờ mới hoàn hồn. Nghe từng âm thanh tức giận của thanh niên áo đen kia. Trái tim hơi run rẩy. Không lẽ những suy đoán của mình là thật???
Không được, nếu như vậy thì cô phải tìm cách chạy trốn. Tất cả mọi biểu hiện đều lộ rõ trên khuôn mặt
Người thanh niên áo đen không thấy cô nói gì chỉ nhìn hăn mỉm cười đến khó coi. Trên đầu hắn xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Đưa tay vẫy vẫy ý gọi cô quay lại.Hôm nay ở trường. Cô ấy đã bị đập đầu vào cái gì đó hay sao??
Nhan Lập Hạ hít một hơi thật sâu. Chuẩn bị tinh thần.
Một...
Hai....
Ba....
Chạy.... một bóng dáng bé nhỏ dùng hết toàn lực chạy về phía ra xa. Lao qua vô số đám người. Không biết chạy đi đâu. Chỉ biết chạy vòng quanh vòng quanh.
"Chết tiệt" Hắn ta thấy cô không có việc gì chạy như ma đuổi. Lo lắng vội mở cửa xe rú ga rượt theo. Lỡ như cô bé hậu đậu đó chạy vấp cái gì lại bị mất trí nhớ lần nữa thì làm sao bây giờ??.
"Phù phù"
Nhan Lập Hạ chạy đi nhưng không biết đi đâu chỉ biết dùng hết lực, vòng qua không biết bao nhiêu là rồi đã tự đi vào một hẻm nhỏ. Thở hồng hộc dựa vào tường. Nhìn xung quanh không có ai rồi mới an tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thật là hù chết cô. Trái tim bé nhỏ thì sao lại chịu được áp lực lớn như vậy. Muốn sống là phải chạy. Phải chạy cho hắn biết cô có sức mạnh như thế nào. >…