Trịnh Mặc đánh thức cô dậy. Từ lúc đi xe đến bây giờ là cô ngủ đã lây rồi. Trong miệng của cô đều gọi tên chính mình. Điều này làm anh thật sự rất lo lắng.
Nhan Lập Hạ mơ mơ màng màng mở mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của Trịnh Mặc. Như tìm được nguồn ánh sáng vội nhào đến ôm chầm lấy anh.
"Huhu"
Đinh Trịnh Mặc đưa tay vuốt sau lưng cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai an ủi.
"Không sao, không sao rồi"
Nhan Lập Hạ rúc người trong ngực của anh. Cả người run lên nức nở nói:
"Trịnh Mặc, tại sao tôi không nhớ gì cả, tại sao??"
Hắn thở dài một hơi, ôm lấy cô vào lòng. Chỉnh cho cô một tư thế ngồi thoải mái nhất rồi đưa tay lau đi giọt nước trên khuôn mặt kia. Đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn cô nói.
"Em chỉ càn biết đến tương lai thôi có dược hay không? Em nhớ cũng được mà không nhớ cũng được. Những đau thương trong quá khứ cứ để mình anh lo là được rồi"
Những lời nói thâm thúy như vậy cô làm sao hiểu được. Thút thít trong lòng anh. Nghẹn ngào mắng.
"Anh nghĩ tôi là đồ ngốc hay sao? Tôi không nhớ quá khứ thì anh lo cái mắm gì?"
Trịnh Mặc khẽ gõ đầy cô một cái. Đôi mắt hiện lên tia bất đắc dĩ.
"Vậy em có biết lãng mạn là gì không hả??"
"Đau quá, anh không thể nhẹ tay hơn một chút nữa hay sao? Lãng mạn làm cái gì. Nó chỉ toàn đem lại đau thương mà thôi..."
Nhan Lập Hạ bịt miệng lại. Đôi mắt mở to nhìn anh. Cô bỗng dưng nói như vậy là sao? Cô không cố ý, thật sự cô khoomh biết tại sao mình lại có thể nói lãng mạn là đau thương.
"Hừ" Trịnh Mặc thở dài một hơi. Đôi môi vẫn mỉm cười xoa đầu một cách dịu dàng nhất của một người đàn ông.
"Đau lắm có phải không? Nói ạn nghe thử xem trong mơ em đã thấy những ai"
"Tịnh Tâm"
"Là bạn thân của em"
"Đinh Nhật Minh"
"Là thấy giáo dạy môn tiếng anh"
"...." Nhan Lập Hạ lâm vào khoảng trần tư.
"Em không hỏi gì nữa sao?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Vẫn là khuôn mặt như thiên sứ dịu dàng đến mức kì lạ.
"Tôi vẫn thấy thắc mắc, anh là luật sư sao cái gì trong trường của tôi anh đều biết?"
Nhóc con này thông minh từ lúc nào thế! Đinh Trịnh Mặc không vì câu hỏi kia mà im lặng. Mà là vì hắn muốn chính cô nhớ lại hết tất cả.
"Chúng ta vào nhà đi"
Nhan Lập Hạ nắm chặt tay hắn. Không cho hắn đi. Đôi mắt kiên quyết cố muốn tìm ra câu trả lời.
"Tại sao anh lại biết"
Đinh Trịnh Mặc cười khẽ
Như không nghe thấy câu hỏi của cô ánh mắt nhìn xuống cánh tay.
"Em lợi dụng nắm tay tôi đấy à?"
Nhan Lập Hạ thấy như vậy. Vội buông ra. Sắc mặt có phần đỏ ửng nhưng vẫn không quên chất vấn.
"Tôi hỏi tại sao anh biết?"
"Hôm nay muốn ăn món gì?"
Nét cười của hắn chưa bao giờ tắt.
"Anh trả lời tôi trước đã!"
"Sườn sào chua ngọt nhé?"
"Tôi đang hỏi anh cơ mà?"
"Hay ăn thịt luộc"
"Trả lời tôi đi!"
"Thịt chiên nhé"
"Anh là lợn đầu thai hay sao mà toàn thịt thịt thịt! Tôi đang giảm cân!"
"Không ăn thịt thì ăn mỡ đi"
"....."
"....."
=^=
Anh đã thành công trong việc đánh lạc đề và dẫn dắt được chú nai nhỏ xinh xinh vào nhà. Cô ngồi chễm chệ trên bàn ăn. Một tay chóng cằm một tay gõ trên bàn. Nghiêng đầu nhìn chăm chú người đàn ông mang tạp dề đang loay hoay nấu ăn. Trịnh Mặc nấu ăn rất điêu luyện như đầu bếp thực thụ. Tay cầm chảo tay cầm đũa xào qua xào lại. Có mấy lần lửa phun lên nhìn rất bắt mắt.
"Trịnh Mặc, có vẻ như anh nấu ăn rất giỏi!"
Trịnh Mặc vẫn loay hoay nấu ăn.
"Tôi tự lập từ bé nên những việc vặt đều làm được"
"Vậy bố mẹ anh đâu?" cô thắc mắc
"Tôi không sống cùng bố mẹ. Họ đã đưa tôi vào cô nhi viện lúc còn nhỏ"
Cô nhíu mày lại: "tại nhà anh nghèo không đủ nuôi sống anh hả?"
Trịnh Mặc lắc đầu. Vừa lấy dĩa vức trả lời.
"Không, tại thể lực của tôi yếu từ nhỏ nên họ không thích tôi?"
Hắn trả lời rất nhanh. Rất dứt khoát. Không có sự đau lòng trong đó. Cô kém nhất môn ngữ văn nên phân tích lời của anh nói thì cũng phải mất một thời gian. Bỗng dưng ngồi thẳng dậy nhìn theo bóng lưng của hắn.
"Bố mẹ tôi đâu?"
Trịnh Mặc đưa dĩa thức ăn đặt lên bàn. Cởi tạp dề đồng thời kéo chiếc ghế ngồi đối diện với cô. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, tóc của anh có chút dính nước rũ xuống đôi mắt màu nâu kia. Đôi môi cười khẽ một tiếng.
"Chẳng lẽ em ở trên tàu mới nhớ ra mình bị bắt cóc"
Đôi mắt Nhan Lập Hạ kinh ngạc mở to, lắp bắp nói:
"Anh.. anh bắt cóc tôi!" hèn gì, hèn gì cô cảm thấy anh rất khả nghi. Nếu anh bắt cóc thì trong thức ăn sẽ có độc. Mà có độc thì...
Đôi mắt cô lo lắng nhìn xung quanh tìm lối thoát. Đang phân vân đó là cửa sổ hay là nhảy lầu...v..v...
Trịnh Mặc nhìn hành động ngờ nghệch của cô. Trái tim anh bỗng thấy ấm áp. Cô luôn luôn như vậy
Ước gì cô sẽ mãi bên anh như vậy.
"Đây chỉ là ví dụ minh họa thôi"
"Ví dụ minh họa cái gì. Anh lấy tôi ra đùa giỡn hay sao? Khai thật đi, trong thức ăn có độc không?" Nhan Lập Hạ giả vờ đanh thép. Đôi mắt to tròn cháy lên ngọn lửa nhỏ giả vờ dọa đối phương sợ.
"Đã bảo là ví dụ minh họa thì làm gì có thật?"
"Là thuốc mê hay thuốc"
"...." nhỏ cố chấp. Thuốc mê và thuốc ngủ thì khác nhau chỗ nào.
Đinh Trịnh Mặc lắc đầu tao nhã gắp lấy món sườn xào cho vào miệng.
"Tôi ăn rồi em an tâm đi"
Nhìn đôi môi của hắn ăn ngon lành. Cô cũng rụt rè lấy thìa múc ăn. Đừng hỏi cô vì sao cô không thích ăn bằng đũa. Cô cảm thấy khi ăn bằng thìa có thể ăn được tất cả mọi thứ và trọn vẹn đủ vị hơn.
"Em là cô nhi"
"Uhm" Nhan Lập Hạ vẫn ăn. Cũng giống như hắn. Không tỏ vẻ đau lòng.
"Tôi và anh cùng nhau chui ra từ một chỗ hả"
"Không phải chui ra mà cùng nhau sinh sống" Trình độ ngữ văn ngày càng kém.
"À à, anh ăn đi. Thật sự rất ngon"
"Ừ, em đừng ăn hết phần tôi là được rồi"
Âm thầm le lưỡi "ai mà thèm"
... ...... ......
oo
"Nhật Minh, thật sự em có chuyện muốn nói với thầy"
Khuôn mặt lai tây bỗng dưng quay đầu lại nhìn cô học trò của mình nói:
"Có chuyện gì?"
"Thật ra...thật ra em có bài không hiểu muốn thầy giải giúp" cô ấp úng nói không giám nhìn thẳng vào mặt hắn
"Đưa tôi xem thử" Đinh Nhật Minh vẫn lạnh nhạt như bao ngày. Ngoài trừ anh lên lớp thì hầu như anh chưa bao giờ cười.
Nhan Lập Hạ lúng túng đưa chồng sách trên tay đưa cho anh. Cúi đầu ngại ngùng.
Đinh Nhật Minh nhận lấy. Đôi mắt đăm chiêu nhìn vào tên quyển vở. Bàn tay lật từng trang từng trang một nhìn thật kĩ. Lông mày hơi nhíu lại. Rồi ngẩng đầu nhìn cô:
"Tôi dạy môn ngoại ngữ nhưng toán tôi có biết chút ít"
Nhan Lập Hạ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh.
"Gì cơ ạ!"
"Để đây đi, bài toán này ngày mai sẽ có đáp án" giọng nói đều đều vang lên.
Nhan Lập Hạ mở to mắt ngờ nghệch hỏi:
"Đây không phải vở ngoại ngữ sao?"
"Chẳng lẽ em đến hỏi tôi mà không biết đây là vở gì"
Ấy chết! Lộ rồi.
Khuôn mặt cô ửng hồng:"thật ngại quá. Chắc tại hôm nay em ngủ chưa đủ giấc nên không tỉnh hẳn ấy mà."
Nhật Minh nhìn cô. Cô bé này thật sự không biết lấy lí do nào khác nữa hay sao?
Nhan Lập Hạ thấy anh không có động tĩnh cứ nghĩ anh chuẩn bị phạt mình. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
"Em chào thầy em về"
Nhấm mắt lại lao ra nhoài thật nhanh.
"Cốp" cái trán thân yêu của cô đã an tọa vào chiếc cửa. Và thành quả tình yêu của chúng là chiếc u trên đầu. Lúng túng cô lại vội cúi đầu xuống cánh cửa mà nói to dõng dạc tuyên bố:
"Em thành thật xin lỗi"
Nhìn bóng dáng bé nhỏ ngờ nghệch chạy đi. Đinh Nhật Minh mới bật cười, cười đến chảy nước mắt. Lần đầu tiên anh thấy một cô sinh viên đặc biệt như vậy. Xin lỗi cái cửa ư? Haha đúng là đặc biệt.
Mỗ nữ nào đó vác theo cục u mà lao thẳng vào phòng trong kí túc xá.
"Rầm" cánh cửa bị đập mạnh. Nhan Lập Hạ hai tay chống hông hét lớn:
"Tịnh Tâm"
Tịnh Tâm đang đọc sách liếc mắt nhìn cô một cái.
"Nói nhẹ thôi. Người ta đang bị bệnh tim"
Giận dữ đi đến nhìn thẳng vào mắt cô.
"Rõ ràng quyển vở cậu đưa là vở toán"
Tịnh Tâm gật gù:
"Là vở toán hả?"
"Ừ"
"Cũng tốt, có thể thử xem năng lực của người thầy mà cậu nói là "bạch mã hoàng tử" kia như thế nào"
Nhan Lập Hạ nổi bão
"Cậu còn nói nữa hả, cậu làm tớ mất mặt chết đi được"
Tịnh Tâm phớt lờ câu nói của cô. Nhìn kĩ trên trán cô có một vết đỏ. Lo lắng kéo cô ngồi xuống. Đưa bàn tay mát lạnh nhẹ xoa đầu cho cô:
"Thầy Minh đánh cậu có phải không. Tớ đi đánh thầy ấy"
"Không , không phải. Là tớ bị vấp ngã thôi " cô vội giải thích.
"Sao lại bất cẩn như thế cơ chứ"
Đôi mắt Tịnh Tâm hiện lên nét lo lắng rõ ràng. Tịnh Tâm là tomboy sống chung cô nhi viện với cô từ bé. Luôn chăm sóc và dẫn dắt cô như người mẹ khiến cô có cảm giác như bị phụ thuộc. Nhưng có nơi nương tựa thì thật ấm áp.
Nhan Lập Hạ nhìn rõ đôi mắt của Tịnh Tâm. Đôi mắt màu nâu dịu dàng giống như...
oo
Mơ mơ màng màng mở mắt..nhìn trúng vào đôi mắt màu nâu của Trịnh Mặc. Bật dậy thật nhanh.
"Sao..sao anh lại ở đây"
"Tôi gọi em đi học "
"Uhm" gật đầu trả lời cho có lệ.
"Em dậy rồi tôi ra chuẩn bị xe. Nhanh nhé"
"..." cô gật đầu nhìn theo bóng dáng đã đi. Lồng ngực cô vẫn đập mạnh, thở dốc. Đôi mắt của Tịnh Tâm thật giống Trịnh Mặc. Trịnh Mặc, rốt cuộc anh là ai.
... ...... ...... ...... ...... ...... .....