CHƯƠNG : CHIẾN VƯƠNG, MAU CỨU TA
Editor: Luna Huang
Phốc thử. . . Ngân châm không có vào da thịt, lại mang theo thanh âm của một trận ăn mòn, lão đầu nhi Dương gia ôm đầu vai bị ngân châm đâm vào, khuôn mặt dữ tợn nữu khúc.
“Ngươi đến cùng đến làm cái gì?” Hắn chỉ cảm thấy thoáng qua toàn bộ vai hình như bị phế một dạng, nửa điểm khí lực cũng không đề được, thậm chí hắn có thể cảm thụ được da thịt trên đầu vai đang bị ăn mòn từng chút một. như bị kiến gặm nhắm làm vẻ mặt hắn đỏ bừng, trên trán hiện đầy mồ hôi lạnh.
Làm cái gì. . .
Muốn mạng của ngươi, được chưa?
Hai mắt của lão đầu nhi Dương gia huyết hồng, dữ tợn nữu khúc, Cố Khuynh Thành lại nửa điểm cũng không thèm để ý, “Tự nhiên là ngươi muốn làm gì ta muốn làm cái đó rồi.” Hắn không phải là muốn giết nàng thay Dương Nguy báo thù sao?
Vậy cũng không cần trách nàng lòng dạ độc ác rồi!
Dù sao có Dương Nguy, thù của nàng và Dương gia cũng kết không sợ có thêm.
“Tiểu tiện nhân, lão tử giết ngươi!” Lão đầu nhi Dương gia tên là Dương Thành, là thập nhất một trưởng lão của Dương gia, chính là tử đệ chi thứ của Dương gia, lúc nhỏ trong nhà nghèo bị cắt bỏ thứ đồ chơi kia thiếu chút nữa bị đưa vào hoàng cung Chu Tước quốc, cũng may hắn nhân cơ hội trốn thoát. Cuối cùng tu luyện hồi lâu, rốt cục ngồi lên vị trí trưởng lão của Dương gia.
Bởi vì như thế, tính tình của Dương Thành cực kỳ nữu khúc, có thể là bởi vì bất năng nhân đạo, dẫn đến hắn nhìn bất kỳ nữ nhân nào cũng không thoải mái, nên lần này Dương gia phái người tới giết Cố Khuynh Thành, hắn vỗ ngực đến.
Thế nhưng, không nghĩ tới, xuất sư chưa thành đã bị Cố Khuynh Thành thành công đánh lén.
Dương Thành hùng hùng hổ hổ điên cuồng hét lên, sau khi rống xong, vọt tới chỗ của Cố Khuynh Thành, nhưng bước chân hắn phù phiếm, lảo đảo đi mấy bước, đông một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.
“Tiền bối!”
“A!” Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi song song kinh hô lên, Dương Thành là hy vọng sống sót duy nhất của bọn hắn, cứ như vậy ngã xuống?
Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi không thể tin được, trợn to hai mắt, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, bọn họ thậm chí không nhìn thấy Cố Khuynh Thành xuất thủ thế nào, Dương Thành cũng đã trúng chiêu, nữ nhân này thật là đáng sợ, tốc độ cực nhanh, Dương Thành đều tránh không thoát, chớ đừng nói chi là hai người bọn họ đều đã bị thương.
“Hoa Dương ca ca. . .” Thủy Duyệt Nhi cuối cùng cũng là nữ nhân, thấy trường hợp như vậy, trực tiếp sợ đến toàn thân xụi lơ, tựa trên thân thể Hoa Dương nhịn không được run rẩy.
Nuốt nước bọt một cái, Hoa Dương không có trả lời, trên mặt lại có sợ hãi rõ ràng.
Quả nhiên. . .
Vọng Thư Uyển
Hoa Dương cười khổ một tiếng, hối hận đến ruột sắp xanh rồi.
Hắn đã nói rồi, nữ nhân này không dễ chọc, hai người bọn họ căn bản không phải đối thủ của nữ nhân này, hắn không nên nghe theo lời của Thủy Duyệt Nhi, sớm biết như vậy hắn nên mang theo Thủy Duyệt Nhi mau chóng rời khỏi nơi này.
Hoa Dương âm thầm hối hận, Dương Thành lại nằm trên mặt đất thân thể co quắp thống khổ khẽ hô: “Cố, Cố Khuynh Thành, đắc. . . Đắc tội. . . Dương gia Chúng ta, nhất định. . . ngươi chịu không nỗi. . . Đâu!”
“A, chịu không nổi? Lão thất phu. Ngươi đây là đang nói chính ngươi đi?”
Đuôi lông mày của Cố Khuynh Thành hơi nhảy, tay cầm gân thú tiên, đi tới bên người Dương Thành ngồi xổm xuống, tiếc rẻ nói: “Ta sớm nói với người rồi, người muốn giết ta nhất định sẽ chết trước ta, ngươi vì sao không nghe?”
Cố Khuynh Thành bày biểu tình thuần lương: Ta đã nói cho ngươi biết nhưng ngươi không nghe, quẹt cái miệng nhỏ nhắn thần tình tiếc hận, nếu như người không biết, thật đúng là nghĩ nàng có bao nhiêu vô tội.
“Ngươi, ngươi. . .” Dương Thành chán nản, đau nhức trên người để hắn đến một câu đầy đủ cũng nói không ra, chỉ có thể giương mắt nhìn chỉ Cố Khuynh Thành.
Hoa Dương thấy Cố Khuynh Thành cúi đầu, đối trì với Dương Thành lôi kéo Thủy Duyệt Nhi, muốn lén Cố Khuynh Thành chạy trốn, nhưng hắn vừa ngưng tụ ra một linh lực đang chuẩn bị động thủ, chợt nghe một trận tiếng xé gió. . .
Ba!
Gân thú tiên dường như có một đôi mắt ngoan lệ trực tiếp bổ vào trên cổ tay của Hoa Dương, tận lực bồi tiếp một tiếng ca sát, xương cổ tay của Hoa Dương. . .bị đứt.
“A. . . Tay của ta!” Hoa Dương không để ý tới Thủy Duyệt Nhi xụi lơ, tay trái ôm cổ tay phải đau đến giơ chân, Thủy Duyệt Nhi mất đi chống đỡ, thoáng cái ngã xuống đất. Muốn nói, Thủy Duyệt Nhi người này luôn luôn chỉ có gan nhỏ khiêu khích, một khi đối phương cường đại hơn nàng, nàng sẽ lập tức biến thành một bọc mủ dáng dấp chó chết như hiện tại.
Thấy Hoa Dương thụ thương, chó chết Thủy Duyệt Nhi phục hồi tinh thần lại, mãn nhãn sợ hãi nhìn về phía Cố Khuynh Thành, lại kiên trì chửi ầm lên: “Ngươi một tiện nhân, Hoa Thủy hai nhà chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sẽ không bỏ qua cho nàng?
A, chê cười Không chỉ nói Hoa gia cùng Thủy gia có thể làm cái gì hay không, dù cho bọn họ cái gì cũng không làm nàng cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho bọn họ!
Cố Khuynh Thành lạnh lùng cười, “Bọn họ có bỏ qua cho ta hay không ta không biết. Bất quá ta biết ngày hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nói, một cước Cố Khuynh Thành dẫm trên linh hải của Thủy Duyệt Nhi. Không dùng lực, Thủy Duyệt Nhi cũng đã bắt đầu kinh thanh thét chói tai: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Linh hải, hội tụ tất cả linh lực là địa phương trọng yếu nhất của tu luyện giả, nếu là linh hải bị hủy, vậy cả đời của nàng xong rồi.
Vừa nghĩ tới, linh hải bị hủy, Thủy Duyệt Nhi trợn to hai mắt vạn phần hoảng sợ nhìn Cố Khuynh Thành, liều mạng lắc đầu: Không, không nên, nàng không muốn biến thành phế vật, linh hải của nàng sẽ không thể bị hủy tuyệt đối không thể!
Một khi linh hải bị hủym nàng không bao giờ còn là hòn ngọc quý gì trên tay Thủy gia nữa, đến lúc đó, nàng biến thành phế vật, một phế vật tất cả mọi người đều ghét!
Nhưng Thủy Duyệt Nhi không muốn thì sao? Chưởng quản đây hết thảy không phải là nàng mà là Cố Khuynh Thành.
“Nói, các ngươi lần này tới tìm Hoa Huyên muốn làm gì?” Bây giờ còn không phải là thời gian giết Thủy Duyệt Nhi, đợi được nàng biết rõ ràng mục đích của Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi đến đây tìm kiếm Hoa Huyên, mới phế đi Thủy Duyệt Nhi cũng chưa muộn.
Bất quá, dù cho phế đi Thủy Duyệt Nhi, Cố Khuynh Thành còn không giết bọn họ.
Bởi vì bọn họ thiết kế muốn hãm hại Hoa Huyên, chuyện này nên do Hoa Huyên tự xử trí, mà Thủy Duyệt Nhi cùng Hoa Dương nếu là tội đáng chết cũng có thể do Hoa Huyên động thủ.
Nếu đã nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa.
Thủy Duyệt Nhi vừa nghe Cố Khuynh Thành nhắc tới Hoa Huyên lập tức hiểu được: “Ngươi, ngươi nhận thức tiện nhân Hoa Huyên?”
Người này há mồm ngậm miệng gọi tiện nhân này, tiện nhân kia, có chút giáo dưỡng nào không?
Cố Khuynh Thành rất không vui nhíu mày, dưới chân cố sức, ép tới Thủy Duyệt Nhi đau kêu, “Đau quá đau!”
“Biết đau liền đàng hoàng một chút cho ta, mồm miệng sạch sẽ một chút.” Cố Khuynh Thành lạnh lùng đảo mắt, cảnh cáo lần thứ hai giật giật chân.
Thủy Duyệt Nhi lập tức hét rầm lên: “Ta, ta nói! Chúng ta tới tìm Hoa Huyên là phụng mệnh di phụ ta, cũng chính là Hoa gia chủ tìm được Hoa Huyên đem nàng về Hoa gia.” Lúc này, Thủy Duyệt Nhi trở nên thông minh, hiểu được nặng nhẹ.
Thế nhưng, có mấy lời không phải là nàng muốn ép là có thể ép ra được.
“Xem ra, ngươi vẫn là chưa hiểu lời của ta. Quên đi, nếu là ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Trước phế đi linh hải của ngươi, chuyện này liền xóa bỏ.” Cố Khuynh Thành thần cạn tiếu, môi quế sắc, trán phóng quang hoa diễm diễm, xinh đẹp kinh người, há miệng liền hạ thủ ngay linh hải Thủy Duyệt Nhi quan tâm nhất.
Thủy Duyệt Nhi rất sợ bản thân trở thành phế vật, vội vã khẩn cầu: “Ta, chúng ta là muốn tìm Hoa Huyên thăm dò ý của nàng một chút, nếu như nàng còn muốn trở lại Hoa gia, chúng ta sẽ. . . Sẽ động thủ, nếu như nàng không muốn lvề Hoa gia, chúng ta sẽ tha cho nàng một lần.”
Thủy Duyệt Nhi rốt cục nói ra dự định của mình và Hoa Dương.
Một bên Hoa Dương nghe lời này, giận không chỗ phát tiết, nhưng cổ tay gãy, cực kỳ thống khổ, hắn ngay cả mình đều không quản được tự nhiên cũng không quản được Thủy Duyệt Nhi.
“Ta đã nói hết, ngươi buông tha chúng ta đi. . .” Thủy Duyệt Nhi rũ mâu tử, trong giọng nói tràn ngập cầu xin, nhưng không ai thấy, dưới mí mắt nàng có ngoan sắc, xú nữ nhân này, dám đối với nàng như thế sớm muộn gì cũng có một ngày nàng muốn xú nữ nhân này trả giá thật lớn cho những gì đã làm trong ngày hôm nay!
Thủy Duyệt Nhi tự cho là giấu rất kỹ hận ý của nàng, lại chạy không khỏi ánh mắt của Cố Khuynh Thành.
Nếu muốn giết nàng?
Cố Khuynh Thành chỉ muốn nói: Ha hả được. . .
vongthuuyen.com
Thực sự cho là nàng sẽ lão lão thật thật buông tha nàng, để cho nàng trở lại tìm viện binh gây phiền phức cho nàng sao?
A, thật không biết nên nói Thủy Duyệt Nhi sỏa, hay là nên nói nàng không có đầu óc?
Cố Khuynh Thành đối với chỉ số thông minh của Thủy Duyệt Nhi báo dĩ mười hai vạn phần đồng tình, “Thủy Duyệt Nhi, lấy chỉ số thông minh của ngươi thực sự có thể trở về làm lại từ đầu. . .”
Dứt lời, Cố Khuynh Thành nhảy lên linh lực tập trung vào chân phải, sau đó nhẹ nhàng nâng, mạnh hạ xuống.
Chỉ nghe phốc thử một tiếng. . . linh hải của Thủy Duyệt Nhi cũng đã bị nghiền thành tra.
“A!” Thân thể của Thủy Duyệt Nhi co quắp một trận sau đó trực tiếp ngất đi.
“Ngươi, ngươi cũng quá độc ác!” Hoa Dương thấy thảm trạng của Thủy Duyệt Nhi, hung hăng rùng mình một cái, thủ đoạn của Cố Khuynh Thành quá mức tàn nhẫn, căn bản không chừa lối thoát, dù cho biết bọn họ là người của Hoa gia Thủy gia, chút mặt mũi cũng không chom không sợ chút nào thoáng cái phế đi linh hải của Thủy Duyệt Nhi.
Đây nếu như để người của Thủy gia biết, nhất định trách hắn bảo hộ không chu toàn.
Nhưng Hoa Dương không có thời gian suy nghĩ thái độ của Thủy gia, hiện tại hắn càng lo lắng Cố Khuynh Thành sẽ không bỏ qua cho hắn. Dù sao, Cố Khuynh Thành đến Thủy Duyệt Nhi cũng phế tuyệt đối không có khả năng buông tha cho hắn.
Hoa Dương càng nghĩ càng kinh hãi, ôm cổ tay đã gãy xương lảo đảo lui về sau hai bước, hốt hoảng không kịp nhìn đường, sẫy trên người Dương Thành, trực tiếp đập Dương Thành ngất đi.
“Vô dụng.” Cố Khuynh Thành đột nhiên không có hăng hái động thủ, Hoa Dương người này quá mức phế vật, dù cho sống cũng đoạt không đi gia chủ vị của Hoa gia, nói không chừng bị người thiết kế một chút liền sẽ trở thành một quả pháo hôi tuyệt vô cận hữu.
Cố Khuynh Thành lạnh lùng nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng kia của nàng, Hoa Dương càng phát giác kinh hồn táng đảm, lắp bắp nói một câu: “Ngươi, ngươi đừng tới đây. . .” Khi nói chuyện, Hoa Dương cũng không lui về sau, tựa hồ cách Cố Khuynh Thành xa một chút hắn liền an toàn một chút.
Hoa Dương sợ cực kỳ, nhịn không được cả người run rẩy.
Cố Khuynh Thành không nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “Hoa Dương phải không? Ngươi và Hoa Huyên là quan hệ như thế nào?”
“Nàng, nàng là nữ nhi của đại nương ta, xem như là muội muội cùng cha khác mẫu với ta.” Hoa Dương sợ Cố Khuynh Thành lại đột nhiên động thủ, không dám lừa gạt. Đại nương trong miệng hắn chính là mẫu thân thân sinh của Hoa Huyên Hoa phu nhân, mà hắn bất quá là thứ tử.
Bởi sinh mẫu thân phận hèn mọn, trước kia hắn vẫn không được sủng, sau này Hoa gia chủ thấy thực lực của hắn không tệ, mới mang mẫu thân hắn nâng lên di nương dựa theo quy củ của đại thế gia, loại thứ tử này như bọn họ, đều phải xưng hô chủ là đại nương.
Cố Khuynh Thành nghe vậy, bật cười một tiếng: “Ngươi trái lại thích hợp làm hài tử của Hoa phu nhân.” Hai người đều là dụng tâm rắn rết giống nhau, không làm mẫu tử thật có lỗi với trời.
“Ta. . .”
Hoa Dương cau mày, vẻ mặt sợ hãi, chợt nghe lời này của Cố Khuynh Thành, thoáng cái không rõ ý tứ của Cố Khuynh Thành, ấp úng cũng không biết nên nói cái gì.
Thấy thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành tràn đầy ý giễu cợt, đang muốn hỏi chút gì bỗng nhiên tới một trận kình phong, Cố Khuynh Thành lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mi tâm khẩn túc trực câu câu nhìn về phía nơi phát ra kình phong kia.
Không bao lâu, một nam tử mặc trường bào hắc sắc mực kim bỗng nhiên xuất hiện.
Hai tròng mắt của Cố Khuynh Thành chợt co rút lại một chút, khi nàng thấy rõ dung mạo người kia, nhất thời nhíu mày, vừa định chất vấn người nọ tới đây để làm chi, lại thấy hai mắt của Hoa Dương sáng ngời, hình như thấy được phao cứu sinh liều mạng leo đến bên cạnh người kia, không có hình tượng chút nào lôi vạt áo người kia, “Chiến vương gia, ngươi mau cứu ta, mau cứu ta!”
(Luna: Tốc độ mấy ngày chương quên mất tiêu Chiến vương tên gì rồi :P)