CHƯƠNG : LÀ NÀNG, PHẾ LINH HẢI CỦA THỦY DUYỆT NHI
Editor: Luna Huang
Cố Khuynh Thành tiếp nhận vỏ trứng phượng hoàng, bỏ vào trong không gian giới chỉ, ngẩng đầu nhìn về phía Đản Đản.
Quang mang trên người Đản Đản dần dần biến mất lộ ra thân thể nho nhỏ, vừa xuất thế thân thể Đản Đản chỉ có bằng chim phổ thông, cả người dính đầy đản dịch, rất giống một con… gà trụi lông!
Khụ khụ… Quả thựca, Đản Đản hoàn toàn không có nửa điểm thần thái của phượng hoàng, lông chim toàn thân ướt nhẹp, trình màu xám tro nhạt, hình như Ma Tước hôi lưu lưu, vừa nhìn bộ dáng kia thật đúng là tiêu hồn.
Đản Đản cũng biết dáng dấp của mình thời khắc này khó coi, có chút ngượng ngùng rũ đầu nhỏ: “Mẫu thân…” Ngươi có thể không nhìn chằm chằm nhân gia hay không, nhân gia sẽ xấu hổ!
“Gì vậy… Đản Đản, ngươi mau tẩy thân đi, ta mang ngươi về.” Cố Khuynh Thành giả ý ho khan hai tiếng, quay đầu đi chỗ khác, nàng thực sự không muốn nói tạo hình của Đản Đản quá khó coi, dáng dấp gầy không được mấy lạng, hơn nữa lông chim ướt nhẹp toàn bộ dáng ở trên người, càng lộ ra gầy trơ cả xương.
Vỏ trứng phượng hoàng biết tự động cung cấp dinh dưỡng, hơn nữa doanh dưỡng dịch Mộ Quân Tà cho Đản Đản, lẽ ra Đản Đản phải được nuôi đến mập mới đúng, tại sao thành dáng dấp dinh dưỡng không đầy đủ như vậy…
“Ân, mẫu thân, cha, ta đi tẩy rửa một chút.” Đản Đản nhìn hình dạng của mình cũng có chút không thích, có được lời của Cố Khuynh Thành lập tức biến thành một đạo quang mang về túi càn khôn.
Cố Khuynh Thành thấy Đản Đản tự giác như thế nhịn không được đỡ trán than thở. Nàng hao hết tâm lực dời dược trì vào trong túi càn khôn đã biến thành địa phương tắm chung của mấy con tiểu thú. Lúc này Đản Đản biến thành như vậy không cần phải nói cũng biết vào túi càn khôn tìm dược trì tắm.
Đáng thương dược trì của nàng còn không có phát huy được công dụng gì đã bị mấy con tiểu thú chiếm dụng.
Ai… Ngược lại không phải là nàng không nỡ, chỉ là thật vất vả có một mảnh dược trì như thế cứ như vậy lãng phí, nàng thật sự có chút không đành lòng, bất quá dược hiệu của dược trì không sai, thường thường tắm trong đó cũng là có chỗ tốt đối với mấy con tiểu thú.
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành đối với chuyện dược trì bị chiếm dụng cũng cảm thấy không có gì to tát, dùng thì dùng đi.
“Đi, chúng ta về trước đi.” Mộ Quân Tà ôm hông của Cố Khuynh Thành mũi chân điểm nhẹ, đạp không bay lên, không bao lâu liền trở về Hoa uyển.
Tiến vào phòng, Cố Khuynh Thành đã thả Đản Đản vừa tắm sạch ra ngoài.
“Mẫu thân, muốn ôm ôm.” Sạch sẽ rồi, lông tơ cả người Đản Đản khôi phục mềm mại xoã tung nhìn qua dễ nhìn không ít, chỉ là nhan sắc vẫn là đạm tông sắc nửa điểm hình dạng của phượng hoàng cũng không có, thấy thế nào đều giống như một con dã sơn kê.
Trong truyền thuyết, bộ tộc phượng hoàng các loại cao to, các loại loá mắt huyến lệ, thậm chí được phong là loài chim đẹp nhất, một thân lông chim lưu quang dật thải loá mắt nhất, trong bất luận truyền thuyết nào cũng không có xuất hiện qua loại tình huống như Đản Đản.
Cố Khuynh Thành thậm chí bắt đầu hoài nghi, Đản Đản có thật là phượng hoàng nhất tộc hay không.
Vọng Thư Uyển
“Phượng hoàng sẽ lớn theo thời gian, càng ngày sẽ càng dễ nhìn.” Như là nhìn thấu nghi vấn của Cố Khuynh Thành Mộ Quân Tà há mồm giải thích.
Nga, nguyên lai là như vậy a…
Chưa từng nuôi động vật nhỏ nào, Cố Khuynh Thành thực sự một chút kinh nghiệm cũng không có, bất quá nghe Mộ Quân Tà nói như vậy Cố Khuynh Thành đối với hình dạng xinh đẹp của Đản Đản trong tương lai nhất thời lại mong đợi, thế nhưng phần chờ mong này không có kéo dài bao lâu bởi vì có người đến…
Trong đại sảnh dưới lầu, bỗng nhiên táo động.
Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi nguyên bản bị Cố Khuynh Thành đả thương cấp tốc thoát đi, vừa vặn gặp người Hoa gia chủ tới.
Hoa gia chủ lo lắng hai tiểu bối làm chuyện quan trọng như vậy mặt khác phái người đến tiếp cận Hoa Dương, nhưng ai biết vừa tới nửa đường lại đụng phải Hoa Dương bị thương, vừa nghe nói là một người không biết tên đả thương Hoa Dương, trong lòng người của Hoa gia cũng có chút tức giận, nhưng chuyện nhận lại Hoa Huyên tương đối quan trọng liền mang theo Hoa Dương đi đầu tới học viện Thanh Minh.
Nhưng Hoa Huyên nhìn thấy người của Hoa gia trực tiếp giận tái mặt, đóng cửa lại không gặp mặt.
Lúc đầu, Hoa Huyên bị Hoa phu nhân bắt tuy nói người của Hoa gia trước đó không biết, nhưng say này đã biết cũng không có phái người cứu giúp, mà là trơ mắt nhìn Hoa Huyên bị gả cho một tao lão đầu, hiện tại đề cập Hoa gia, Hoa Huyên hận không thể đem từng người của Hoa gia tìm đến đều đánh một trận.
“Huyên… Huyên tiểu thư, ngươi mở cửa trước, chúng ta nói chuyện.” Bào đệ của gia chủ Hoa gia, Hoa Uy đang đứng ở cửa, không ngừng gõ cửa, kỳ thực thời gian ở Hoa gia, Hoa Uy thương yêu Hoa Huyên nghe nói Hoa Huyên là nữ hài, vẫn thương yêu Hoa Huyên như trước. Đoạn thời gianHoa Huyên gặp chuyện không may, hắn xuất môn không ở nhà.
Sau này, chờ hắn trở về nghe nói Hoa Huyên tao ngộ tâm thương yêu không dứt, lại nghe Hoa gia chủ còn muốn phái người tìm Hoa Huyên, hắn xin mệnh mà đến, ai biết, Hoa Huyên lại không muốn gặp hắn, điều này làm cho trong lòng Hoa Uy càng hối hận.
“Hoa Huyên, phụ thân muốn đón ngươi về, đã là thiên đại ân tình, ngươi không nên không biết phân biệt.” Xương cổ tay của Hoa Dương bị Hoa Uy tiếp lại, nhưng hôm nay như trước không có thể tùy ý nhúc nhích, mà Thủy Duyệt Nhi so với tình huống của hắn thảm hại hơn, đã được hộ vệ Hoa Uy mang đến tiễn về Thủy gia.
Thấy Hoa Huyên đến cửa cũng không để cho bọn họ tiến rõ ràng nhất phó không muốn về Hoa gia, lòng của Hoa Dương miễn bàn cao hứng bao nhiêu, nhưng cao hứng tới đâu trên mặt hắn vẫn phải khuyên nhủ Hoa Huyên, chỉ bất quá cái từ ‘khuyên’ này rất giả tạo.
Hoa Huyên trốn ở trong phòng tức giận đến rơi nước mắt, nghe được lời của Hoa Dương càng tức giận đến nộ xích: “Hoa Dương, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì! Ngày hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi còn vuốt mặt không nể mũi, ta liền đem chuyện ngươi làm trước đây moi ra một lượt!”
Sở tác sở vi của Hoa Dương Hoa Huyên vẫn luôn biết. Chỉ là, Hoa Huyên nể tình cùng cha khác mẹ không muốn dây dưa với Hoa Dương, nhưng Hoa Dương lại được một tấc lại muốn tiến một thước!
Hoa Huyên nổi giận, quả thực sắp nổ!
Nếu như có thể, nàng thật muốn một cước đạp bay Hoa Dương, đỡ phải để hắn ô nhiễm tầm mắt của mình.
“Hoa Huyên, ngươi!”
Hoa Dương chán nản, e ngại Hoa Huyên thực sự làm ra chuyện gì, chỉ có thể đè nặng lòng tràn đầy lửa giận, không lên tiếng nữa.
Một bên Hoa Uy nghe được đối thoại của hai người trong lòng hình như hiểu ra gì đó, nhưng bây giờ không phải là thời gian truy cứu Hoa Dương, vẫn là hay là trước để Hoa Huyên đi ra gặp bọn họ một lần mới quan trọng.
“Huyên nhi, ngươi mở cửa trước nhị thúc có lời muốn nói với ngươi.” Hoa Uy thở dài, chưa từ bỏ ý định nói.
Nghe được Hoa Uy thả mềm giọng của, Hoa Huyên lần thứ hai nghẹn ngào.
Yên lặng hồi lâu, thanh âm của Hoa Huyên mới từ phía sau cửa truyền đến: “Nhị thúc, ngươi đi đi, ta không muốn về Hoa gia nữa, ngươi trở lại nói cho gia chủ, nói Hoa Huyên đã chết, hiện tại còn sống không còn là Hoa gia chi nữ.”
“Hoa Huyên này, trái lại hạ ngoan tâm.” Cố Khuynh Thành thở dài trong lòng, khẽ lắc đầu, có một số vết thương một khí đã hình thành vô pháp bù đắp, hận trong đáy lòng Hoa Huyên đối với Hoa gia đã sản sinh đồng thời khắc thật sâu trong lòng, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tha thứ Hoa gia.
Hoa gia chủ cũng vậy, đến cùng cũng là nữ nhi ruột thịt của mình, lúc đầu mặc kệ không hỏi hôm nay tại sao lại quan tâm bắt đi?
Cố Khuynh Thành xuy cười một tiếng, đoán không ra nghĩ cách của Hoa gia chủ.
“Đi, đi xuống xem một chút.” Cố Khuynh Thành ghé mắt nhìn về phía Mộ Quân Tà, sau khi nói xong, liền đi đầu ra ngoài. Làm một phu quân tiêu chuẩn hai mươi bốn hiếu hảo, Mộ Quân Tà tự nhiên là đi theo bên người Cố Khuynh Thành, xuống phía dưới xem náo nhiệt.
Có náo nhiệt không xem, thật là khờ chết.
“Huyên nhi, có chuyện gì, chúng ta là người một nhà hảo hảo nói một chút, không có gì lớn không qua được. Ngươi trước hết để cho nhị thúc đi vào, có được hay không?” Hoa Uy nhẫn tính tình, Hoa Dương một bên lại nhìn không được, trực tiếp quay lưng lại lười để ý Hoa Huyên.
Hoa Huyên bĩu bĩu môi, nước mắt hoa lạp lạp rơi, cuối cùng một câu nói cũng không có nói ra.
Minh Trường Phong thấy Hoa Huyên mắt lệ uông uông tâm thương yêu không dứt, đang muốn quát lớn người của Hoa gia, ngẩng đầu một cái đã thấy Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà nắm tay nhau từ trên thang lầu đi xuống.
vongthuuyen.com
“Biểu muội, cho ngươi thêm phiền toái.” Người Hoa gia đến, không biết còn phải dây dưa bao lâu, Minh Trường Phong biết tiếp tục như vậy nhất định sẽ thêm phiền toái không cần thiết, đến lúc đó đứng mũi chịu sào chính là chủ nhân Cố Khuynh Thành, Minh Trường Phong là thật tâm cảm thấy có lỗi với Cố Khuynh Thành.
Hắn và Hoa Huyên đi tới nơi này, không có giúp một tay, lại từng người liên lụy Cố Khuynh Thành, cái này lại gây ra gia sự của gia sự, hắn nghĩ đợi đuổi người của Hoa gia đi, hắn và Hoa Huyên rời khỏi nơi này, không thêm phiền phức cho Cố Khuynh Thành nữa.
“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Cố Khuynh Thành vừa nhấc mâu, quét Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên một mắt, “Các ngươi ở đây thêm phiền phức cho ta, các ngươi đều phải bồi thường cho ta, ta rất keo kiệt.” Nói, Cố Khuynh Thành liền đi tới cửa, đưa tay phải ra đặt ở chốt cửa, làm bộ mở cửa.
Thấy Cố Khuynh Thành muốn mở cửa, Hoa Huyên lập tức hét rầm lên, “Khuynh Thành, chớ mở cửa, ta van cầu ngươi. . .” Nàng hiện tại thực sự không muốn nhìn thấy người của Hoa gia, bao quát nhị thúc thương yêu mình nhất.
Đã từng thân tình hiện tại lại trở thành dằn vặt khó diễn tả được, Hoa Huyên vừa nhìn thấy người Hoa gia sẽ nghĩ tới, tất cả chuyện lúc đầu cùng Minh Trường Phong gặp phải.
Tuy nói, nàng thủy chung ở trước mặt Minh Trường Phong làm bộ thực sự ăn vong ưu đan, nhưng lỗ thủng trong lòng nàng vẫn là bước không qua.
Cũng may Minh Trường Phong vẫn nói cho nàng biết, Hoa gia cùng nàng quan hệ không tốt, nàng thụ thương cũng là bởi vì Hoa gia cho nên nàng thống hận Hoa gia, mới không có để Minh Trường Phong hoài nghi.
“Có một số việc, cuối cùng cũng phải đối mặt.” Không phải là một mặt trốn tránh có thể lựa chọn không nhìn.
Cố Khuynh Thành nhìn Hoa Huyên một mắt, thẳng mở cửa phòng ra.
Hoa Uy vừa lúc trình tư thế gõ cửa, Cố Khuynh Thành đột nhiên mở, hắn không kịp thu thế suýt nữa ngã sấp xuống, may là thực lực còn đó lảo đảo một chút đứng vững vàng thân thể.
“Nhị… Ngươi, lại là ngươi!” Hoa Dương vốn muốn đỡ Hoa Uy, ngẩng đầu một cái lại thấy được Cố Khuynh Thành, nhất thời dường như thấy được quỷ, sợ đến lui về sau hai bước, hai mắt ngây ngô nhìn về phía Cố Khuynh Thành lắp ba lắp bắp hỏi nói: “Ngươi làm sao ở đây?”
“Đây là địa bàn của ta, ta đương nhiên phải ở chỗ này. Trái lại ngươi, xem bộ dáng là vết sẹo lành liền quên đau nha.” Cố Khuynh Thành dựa ở khuông cửa, hai tay chống hông, đuôi lông mày hơi nâng, đáy mắt tràn đầy châm chọc thế nhưng cái tư thế này của nàng lại ngăn cản lối đi của Hoa Uy.
Hoa Uy vốn định trực tiếp đi vào tìm Hoa Huyên giải thích hai câu, nhưng Cố Khuynh Thành đúng như thế nửa điểm khe cũng không chừa cho hắn, làm sao vào trong?
“Vị cô nương này, ngươi cùng chất nhi ta có vấn đề gì chúng ta quay đầu lại nói sau, ngươi trước hết để cho vào gặp Hoa Huyên đi một lần, được không?” Mặt Hoa Uy lộ vẻ cấp bách, hắn cũng là thực sự không có biện pháp, Hoa Huyên không muốn gặp hắn, hôm nay cửa phòng thật vất vả mới mở rồi lại bị ngăn chặn lối đi, Hoa Uy cũng sắp hộc máu.
Cố Khuynh Thành nhướng mi một cái, nhàn nhạt quét Hoa Uy một mắt, “Ngươi muốn gặp người ta, người ta lại chưa chắc muốn gặp ngươi.”
“Nhị, nhị thúc, chính là nàng, chính là nàng phế đi linh hải của Thủy Duyệt Nhi!” Hoa Dương cuối cùng từ phục hồi tinh thần trong Cố Khuynh Thành đối với Cố Khuynh Thành, bắt lại cánh tay của Hoa Uy giựt giây nói: “Nhị thúc, người của Thủy gia, nếu như biết chuyện của Thủy Duyệt Nhi nhất định sẽ không bỏ qua cho Hoa gia chúng ta. Không bằng, ngươi bắt nàng đi giao cho Thủy gia?” Cứ như vậy, hắn sẽ không có chuyện gì nữa.
Dù cho cũng không chiếm được ủng hộ của Thủy gia nữa, tổng so với vì Thủy Duyệt Nhi mà liên lụy mạng sống tốt hơn rất nhiều.