CHƯƠNG : MỘT NGƯỜI, TÀN SÁT HƠN NGHÌN CAO THỦ
Editor: Luna Huang
Bàn tính của Hoa Dương không chê vào đâu được.
Cố Khuynh Thành nghe xong, cũng đều muốn vì bàn tính của hắn mà vỗ tay, đối với tinh thần có can đảm tự dâng của hắn biểu thị kính nể. Dám ở trước mặt nàng và Mộ Quân Tà công khai tính toán người của nàng như vậy, Hoa Dương còn là người đầu tiên, cũng là cuối cùng.
“Cái gì?” Hoa Uy kinh hô lên hồ nghi nhìn về phía Cố Khuynh Thành, Hoa Dương sớm đã nói với hắn là một nữ nhân đả thương hắn và Thủy Duyệt nhi, nhưng hắn thật không ngờ lại chính là Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành trước mắt thoạt nhìn bất quá mười bốn mười lăm mặt mày mang cười, nhất phó thuần lương vô tội.
Thấy thế nào đều không giống như là người hung ác thoáng cái phế đi linh hải của Thủy Duyệt nhi.
“A, Hoa Dương lá gan của ngươi không nhỏ.” Dư quang liếc về Mộ Quân Tà nhíu mi lại, Cố Khuynh Thành sải bước đi tới có chút đồng tình nhìn về phía Hoa Dương, bật cười một tiếng.
“Vốn là sự thật! Ngươi dám nói Thủy Duyệt nhi không phải là ngươi đả thương?” Hoa Dương ưỡn ngực, lý trực khí tráng nói.
Thủy Duyệt nhi vốn là Cố Khuynh Thành gây thương tích, vì trốn tránh trả thù của Thủy gia Hoa Dương làm như vậy chính là vì để Hoa Uy xuất thủ, bắt được Cố Khuynh Thành, đem Cố Khuynh Thành giao cho Thủy gia, dẹp loạn oán khí của Thủy gia, hắn cũng tin tưởng, Hoa Uy luôn luôn Hoa gia làm trọng nhất định sẽ tiếp thu ‘Kiến nghị’ của hắn.
Quả nhiên, nghe được lời của cho dù hắn cho dù biết là gây xích mích Hoa Uy vẫn là dao động, dù sao Thủy gia còn không phải dễ trêu, đắc tội Thủy gia, cho dù Hoa gia bọn hắn cũng ăn không tiêu, mà Thủy Duyệt nhi là hòn ngọc quý trên tay của Thủy gia chủ, hôm nay bị phế linh hải, Thủy gia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn nên nghe theo kiến nghị của Hoa Dương sao?
Hoa Uy trầm ngâm bất quyết, Mộ Quân Tà tới bên người Cố Khuynh Thành tay phải thanh trảo, quay Hoa Dương dùng lực một cái cả người Hoa Dương lập tức bay ra ngoài.
“Dương nhi!” Hoa Uy kinh hô một tiếng, liền vội vàng đứng lên ngăn cản thân thể bay ngược của Hoa Dương, nhưng Hoa Dương đã Mộ Quân Tà gây thương tích ngã vào trên người Hoa Uy thổ một búng máu liền ngất đi.
Trong lòng Hoa Uy kinh hãi chiến chiến nguy nguy kiểm tra tình huống của Hoa Dương, đã thấy linh hải của Hoa Dương đã bị phế.
Chỉ một chiêu, Mộ Quân Tà liền phế đi linh hải của Hoa Dương!
Thực lực của nam nhân này, mạnh bao nhiêu?
Sắc mặt Hoa Uy hoảng sợ nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Quân Tà, vừa nhìn Hoa Uy sợ đến chân đều mềm nhũn, “Ám, Ám Dạ Ma tôn…”
Lại là Ám Dạ Ma tôn!
Vọng Thư Uyển
Hoa Uy triệt để choáng váng, lúc trước Hoa Uy đã từng gặp qua Mộ Quân Tà một lần, một lần kia vẫn là trong một hồi tàn sát diệt sạch nhân tính, mọi người vây công Ám Dạ thần điện, nhưng toàn bộ chết trong tay của Mộ Quân Tà.
Ngày đó, máu chảy thành sông, thi chất thành núi, nhưng Mộ Quân Tà lại nửa điểm tiên huyết cũng không có nhiễm, thật cao đứng ở trên thềm đá của Ám Dạ thần điện, như thiên hạ chi quân vương, bễ nghễ nhìn đám người đã không còn khí tức.
Một người, liền tàn sát hơn nghìn cao thủ.
Từ đó về sau, thanh danh của Ám Dạ thần điện nâng cao, không một người lại dám tìm phiền phức cho Ám Dạ thần điện.
Khi đó, Hoa Uy bất quá là một người đứng xem, khi nhìn đến tư thái của Mộ Quân Tà đều không khỏi tâm sinh kính sợ, huống chi hậu đại của người tàn sát. Cho dù thù hận sâu hơn, những người đó không chưa từng tìm Mộ Quân Tà báo thù.
Bởi vì, bọn họ biết đi gặp Mộ Quân Tà không thể nghi ngờ là muốn chết, vậy phần huyết hải thâm cừu, bọn họ cũng không báo được.
“Các ngươi là người của Hoa gia trái lại hảo.” Mộ Quân Tà xuất ra một cái khăn sạch, mạn điều tư lý lau ngón tay, ngữ điệu nghe mạn bất kinh tâm, nhưng không ai cho rằng Mộ Quân Tà là một người dễ nói chuyện.
Nam nhân như vậy càng để kẻ khác sợ hãi.
Hai chân Hoa Uy mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, “Tôn, tôn thượng đại nhân, Hoa gia ta tuyệt không có địch ý với tôn thượng, còn… Mong rằng tôn thượng giơ cao đánh khẽ, buông tha Hoa gia ta.”
Hoa Huyên trong đại sảnh ngồi khóc nức nở, nghe được Mộ Quân Tà muốn tiêu diệt Hoa gia, cũng liền vội vàng chạy ra, mang theo giọng mũi nồng đậm, nói: “Khuynh Thành, ngươi xem…” Hoa gia rốt cuộc là nhà của nàng, cho dù đối với nàng không tốt nhưng cuối cùng là nhà của nàng.
Nàng không đành lòng, nhìn Hoa gia bị huỷ diệt như vậy.
“Huyên nhim ngươi giúp nhị thúc cầu tình, để cho bọn họ buông tha Hoa gia đi.” Hoa Uy cũng là một người thông minh, kinh qua phản ứng một đoạn này hắn đã nhìn ra, quan hệ của Hoa Huyên cùng Cố Khuynh Thành không bình thường, mà Mộ Quân Tà tựa hồ lại rất lưu ý Cố Khuynh Thành.
Chỉ, chỉ cần Hoa Huyên giải quyết được Cố Khuynh Thành, để Cố Khuynh Thành cầu tình cho Hoa gia bọn họ, Hoa gia nhất định giữ được!
Không biết tại sao, Hoa Uy chính là tin tưởng Cố Khuynh Thành như vậy.
“Khuynh Thành…” Hoa Huyên tất nhiên là không dám nói với Mộ Quân Tà không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Cố Khuynh Thành, dù cho Cố Khuynh Thành khó hơn nữa dù sao đều là nữ nhân, luôn luôn dễ mở miệng hơn.
Nhưng nàng vừa lên tiếng, Cố Khuynh Thành liền quay đầu nhàn nhạt quét nàng một mắt: “Hoa Huyên, người Hoa gia đối với ngươi thế nào? Ngươi bây giờ là muốn lấy ơn báo oán? Cao thượng như vậy, khó có được nha!” Đổi lại nàng là Hoa Huyên, không đi diệt Hoa gia đã coi như là quá thiện tâm rồi, còn có thể trợ giúp Hoa gia thoát khỏi khốn cục?
Huống chi, Mộ Quân Tà nói như vậy còn chưa chân chính động thủ, cũng không biết Hoa Huyên gấp gáp như vậy để làm chi, tiết tấu buộc tôn thượng đại nhân mau ra tay sao?
“Ta…” Hoa Huyên cắn môi rũ đầu xuống, nước mắt ào ào rơi, ủy khuất không ngớt. Nàng là hận Hoa gia không sai, nhưng nàng không muốn để cho Hoa gia gặp chuyện không may, nàng ở Hoa gia ngây người vài chục năm, đó là nhà của nàng a…
Nàng không có lòng dạ ác độc như Cố Khuynh Thành, tồn vong thờ ơ không được với Hoa gia,cũng không thể không để ý tới Hoa gia.
Dù sao, nàng ở Hoa gia ngây người vài chục năm, trong vài chục năm không có gì ngoài bị ép nữ giả nam trang, Hoa gia đối với nàng có thể nói là hàng vạn hàng nghìn sủng ái, như chúng tinh phủng nguyệt, sau lại, Hoa gia không có trợ giúp Minh Trường Phong, thậm chí thiếu chút nữa làm hại nàng mất đi thuần khiết, Hoa Huyên cũng từng hận nhưng Hoa gia là nhà của nàng, trên người nàng chảy dòng máu của Hoa gia, điểm này không thể nghi ngờ.
Mềm yếu, thoái nhượng, thỏa hiệp… Đều xuất hiện ở đáy mắt của Hoa Huyên.
Mà những tâm tình này, tự nhiên chạy không khỏi ánh mắt của Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành vặn mi tâm một cái, thở dài trong lòng Hoa Huyên cuối cùng là Hoa Huyên, nếu không phải tính tình từ trước đến nay mềm yếu, như thế nào sẽ bị Hoa phu nhân ăn chắc nhiều năm như vậy?
“Biểu muội, ngươi…”
Minh Trường Phong tuy rằng không thích Hoa Huyên thời khắc này không tránh khí, nhưng không nhìn nổi Hoa Huyên rơi nước mắt, đau lòng vạn phần hắn mở miệng xin Cố Khuynh Thành giúp đỡ.
“Chuyện của Hoa gia các ngươi, ta chẳng thèm quản.” Cố Khuynh Thành liếc hai người một mắt, sãi bước đi ra tiểu viện, đem gian phòng gian phòng cho bọn hắn giải quyết phân tranh, đến cùng cũng không phải là việc của Cố gia nàng, cũng không phải việc của Minh gia, nàng không có quyền nhúng tay.
Mộ Quân Tà thấy Cố Khuynh Thành ly khai cũng cất bước đi theo. Làm theo như lời Cố Khuynh Thành, hắn hoàn toàn phục tùng vô điều kiện, chỉ là, muốn hắn buông tha Hoa gia, không có khả năng.
Hoa gia…
Cũng nên đổi gia chủ.
“Nhị, nhị thúc…” Đối mặt người từng tốt nhất với nàng, Hoa Huyên lại có chút không biết nên xưng hô như thế nào, “Các ngươi vào trước đi.”
“Hảo.” Hoa Uy vui vô cùng, vội vã đỡ Hoa Dương đi theo phía sau Hoa Huyên, vào đại sảnh.
Hoa Huyên tuy rằng không thích Hoa Dương, nhưng bây giờ Hoa Dương bị thương Hoa Huyên cũng không có thể xem như làm cái gì đều nhìn không thấy, liền để Minh Trường Phong dìu hắn vào phòng nghỉ ngơi trước, nàng ngồi xuống nói chuyện với Hoa Uy.
Hoa Uy ngồi ở đối diện Hoa Huyên, so với Hoa Huyên còn phải câu nệ hơn: “Huyên nhi, ngươi theo nhị thúc hồi Hoa gia đi. Ngày đó, Hoa gia có lỗi với ngươi, nhưng Hoa gia không phải là…”
“Đủ rồi.” Hoa Huyên thấp giọng cắt đứt Hoa Uy, nức nở nói: “Nhị thúc, chuyện này, cũng không cần nhắc lại, Hoa gia ta sẽ không trở về, ngươi cũng không cần lãng phí nước bọt nữa. Ta để ngươi tiến đến chẳng qua là muốn đối đãi với thân thích từ phương xa đến thôi. Ngươi một đường mệt nhọc, ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trở về.”
“Ngươi thực sự không thể tha thứ cho Hoa gia?” Hoa Uy đau lòng nhìn về phía Hoa Huyên lại không biết nên khuyên Hoa Huyên như thế nào.
“Không có gì có thể tha thứ hay không, Hoa gia đối với ta mà nói, đã không có quan hệ.” Nàng mềm yếu ít năm như vậy, không thể tiếp tục mềm yếu nữa.
Nếu, nàng thuận theo trở lại Hoa gia còn không biết phải đối mặt tình huống thế nào.
“Ai…” Hoa Uy thở dài một hơi, vô pháp tiếp tục khuyên. Đối với Hoa Huyên mà nói là Hoa gia bọn hắn có lỗi với nàng.
vongthuuyen.com
Cho dù là Linh Huyễn đại lục dân phong thoải mái, nữ nhân mất trinh tiết thật đáng buồn. Ngày đó Hoa gia coi thường tạo thành thương tổn với Hoa Huyên, không chỉ có là trên thân thể còn có trong lòng, cho dù Hoa Huyên muốn tha thứ Hoa gia, nàng cũng bước không qua hố sâu trong lòng.
Được Hoa Dương đỡ, Minh Trường Phong ở trong phòng nhìn Hoa Dương đầy người máu gương mặt bất mãn, việc Hoa Dương làm với Hoa Huyên hắn đều biết, nên vì Hoa Huyên hắn rất ghét Hoa Dương, mà kết quả của chán ghét chính là hắn không để ý đến Hoa Dương có thương hay không, trực tiếp ném Hoa Dương xuống đất, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đợi được hắn thay y phục nhiễm vết máu lần thứ hai đi ra, Hoa Huyên cùng Hoa Uy đã nói gần xong rồi.
Bên kia, Cố Khuynh Thành ra Hoa uyển vùi ở trong lòng Mộ Quân Tà, trong bụi hoa ở trước cửa, chán đến chết cuống, trong lúc rãnh rỗi Cố Khuynh Thành liền hướng Mộ Quân Tà nghe vị trí của Đoạn Thiên tháp, dự định đi xem trước.
Nhưng nàng mới vừa đi ra vài bước liền thấy Cố Văn Mãn cước bộ vội vã đâm đầu đi tới.
“Thất tiểu thư, ngươi có phải biết ta muốn đi tìm ngươi nên cố ý đi ra ngoài hay không?” Cố Văn Mãn đi trước mặt Cố Khuynh Thành lựa chọn bỏ quên Mộ Quân Tà, Cố Văn Mãn luôn luôn cảm thấy mình tốt đẹp, lần thứ hai thuyết minh ba chữ ‘Nghĩ quá nhiều’.
Gương mặt thần kinh hơi kéo, Cố Khuynh Thành kéo kéo khóe miệng, “Cố Văn Mãn, ngươi thực sự suy nghĩ nhiều. Ta bất quá là muốn đi Đoạn Thiên tháp mà thôi.” Ngược lại không phải là thực sự muốn đả kích Cố Văn Mãn, mà là người này luôn bản giác mình tốt không chèn ép đuôi của hắn sẽ vểnh lên trời.
Trước đây Cố Văn Mãn nhìn qua thật đàng hoàng, nhưng ở học viện Thanh Minh ngây ngô qua một đoạn thời gian càng ‘Tự tin’. Cố Khuynh Thành nghiêm trọng hoài nghi học viện Thanh Minh có phải lầm tử đệ hay không, nhìn hài tử nhân gia trước đây đàng hoàng bao nhiêu thế nào hiện tại biến thành như vậy…
Ngạch…
Cố Văn Mãn đỏ mặt có chút quẫn bách nói: “Thất tiểu thư, lần trước ngươi không phải là phái người truyền tin hồi bổn gia, để bổn gia phái người có thiên phú người có thiên phú đến theo ngươi học luyện dược sao? Hiện tại người kia tới ngươi không mau đi xem?”
Tới?
“Nhanh như vậy?” Cố Khuynh Thành nhướng mi một cái, nàng truyền tin về Cố gia cũng bất quá mấy ngày, hơn nữa tính thời gian lộ trình qua lại căn bản không giống a, hơn nữa bổn gia lúc nào làm việc hiệu suất cao như vậy?
Cố Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, rất hoài nghi hiệu suất làm việc của bổn gia, càng Cố Văn Mãn có phải Cố Văn Mãn đang đùa nàng không.
“Đúng vậy. Thất tiểu thư, ngươi không biết, đốc xử trưởng lần trước giúp ngươi truyền tin, là trực tiếp lấy truyền âm thạch, truyền qua bổn gia, bổn gia liền phái người ngồi phi hành ma thú mà đến, tốc độ cực nhanh. Đúng rồi, lúc người kia tới ngồi phi hành ma thú, là kim thứu gia chủ chuyên dụng.”
Kim thứu, tốc độ tuyệt đối cao trong phi hành ma thú, gần với tốc độ phi hành của rồng và phượng, trong ma thú bình thường, nó chính là lão đại đỉnh cấp. Nếu sử dụng kim thứu, một chuyến đến học viện Thanh Minh trái lại có khả năng, chỉ là Cố Nhân Nghị thế nào gọi kim thứu của mình cho người ta dùng?