CHƯƠNG : NGUY HIỂM, DẠ THƯƠNG LAN Ở ĐÂU
Editor: Luna Huang
“Khuynh Thành, ngươi vì hắn đến mạng cũng không cần sao?” Dạ Thương Lan tức giận đến rống giận một tiếng, hắn biết Cố Khuynh Thành tại sao phải thu được thần lực, nhưng cho dù biết hắn vẫn là không cách nào tiếp thu, mấy vạn năm trước Phượng U đã vì Mộ Quân Tà chết một lần, hắn không thể để cho Khuynh Thành vì Mộ Quân Tà mà chết nữa, tuyệt đối không thể!
Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn về phía Dạ Thương Lan, nhẹ nhàng cười: “Mạng? Ta đương nhiên cần, không ai yêu mạng hơn ta.” Thế nhưng, người cả đời này, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, làm những gì để sau này sẽ không tiếc nuối.
Nàng là yêu mạng, nhưng giữ lại một mạng này, hoàn toàn là vì không để cho mình thương tiếc cuối đời, cũng là vì bồi Mộ Quân Tà, không cho hắn cô độc sống quãng đời còn lại.
Nên, nàng không thể chết được, Mộ Quân Tà cũng phải sống!
“Ngươi…”
Trong lúc nhất thời Dạ Thương Lan mất ngôn ngữ, không biết nên nói cái gì, Cố Khuynh Thành cố chấp hắn sớm thấy được, hôm nay nàng quyết định, hắn nói nữa cũng là uổng công.
“Ngươi đã nói như vậy, vậy thì làm như vậy đi.” Ai…quanh đi quẩn lại, hắn vẫn không có thể đấu thắng Mộ Quân Tà. Mà thôi mà thôi, vì Cố Khuynh Thành, hắn liền điên cuồng một lần với nàng!
“Ân, lên lầu.” Cố Khuynh Thành cười cười với Dạ Thương Lan, phất tay phá cái chắn, cất bước đi đến cầu thang.
Những người khác thấy hai người bọn họ đưa lưng về phía bọn họ hồi lâu. Có chút bất minh nên đi ở phía trước Cố Khuynh Thành, Minh Trường Phong lén lút cọ đến bên người Dạ Thương Lan, nhỏ giọng hỏi: “Chiến vương gia, ngươi mới vừa rồi nói gì với Khuynh Thành, nói lâu như vậy?”
Dạ Thương Lan liếc mắt nhìn hắn, cực kỳ có lệ ném ra một câu: “Không có gì.”
“Không có gì, các ngươi cư nhiên hàn huyên lâu như vậy?” Minh Trường Phong nói rõ là không tin, “Uy, ngươi sẽ không sợ tôn thượng đại nhân biết, đánh gãy xương ngươi?”
“Ngươi yên tâm, trước khi hắn giết ta, ta sẽ đánh gãy xương ngươi trước.” Dạ Thương Lan trừng Minh Trường Phong một mắt, bước nhanh đuổi theo Cố Khuynh Thành, lười cùng tên ngu ngốc thành sự bất túc bại sự có thừa như Minh Trường Phong nói thêm câu nào.
Nếu không phải hắn mãng chàng nói lỡ miệng, Cố Khuynh Thành cũng sẽ không hoài nghi chuyện này liên quan đến nàng, lại không cần cố ý dẫn thần long, nói tới nói lui, đều do cái miệng rộng ba hoa này của Minh Trường Phong!
“Uy, ngươi chạy cái gì!” Minh Trường Phong gầm nhẹ một tiếng,, không có được bất kỳ đáp lại nào, nhất thời xì hơi, một lần nữa trở lại bên người đám Cố Thiếu Dương, chuẩn bị theo phân công nhau của Cố Khuynh Thành. Hôm nay, Cố Khuynh Thành đi cầu thang bên trái, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể đi bên phải.
Tối hôm qua, Tu Văn đã từng truyền tin tức cho bọn hắn, để cho bọn họ chọn bên phải, theo Tu Văn nói, hai bên cầu thang, đồng dạng thông hướng tầng thứ nhất, nhưng trình độ nguy hiểm lại bất đồng.
Vọng Thư Uyển
Vì tầng trệt có thêm một tầng nữa nên cầu bên bên phải thông hướng tầng ngoài của một tầng, hệ số nguy hiểm rất thấp, mà thang lầu bên trái thông hướng bên trong, hệ số nguy hiểm so với ngoài cao gấp mấy lần, đồ có thể lấy được trong thực chiến cũng cao hơn tầng ngoài.
Nhưng hai tầng có khen thưởng đồng dạng, đồ tưởng thưởng chỉ là theo hệ số nguy hiểm, vật phẩm khen thưởng của tầng ngoài và tầng trong cũng có biến hóa, theo Tu Văn nói, khen thưởng tầng trong cũng là tốt nhất, tầng ngoài nhiều lắm một quyển linh kỹ hoàng cấp, cũng không tệ rồi, mà tầng trong ít nhất cũng là thánh khí cộng thêm một quyển linh kỹ, khen thưởng của mỗi tầng ít nhất đều hai loại là như vậy.
Chỉ bất quá, quy định như thế, Tu Văn chưa từng nói cho bất luận kẻ nào của học viện Thanh Minh.
Mọi người tiến nhập Đoạn Thiên tháp, đều là căn cứ sở thích của bọn họ mà chọn cầu thang, khen thưởng tâng trong tuy nhiều nhưng độ khó khăn sẽ lớn hơn nữa, rất nhiều người tiến nhập tầng trong, chưa được hai ải cũng sẽ bị ném ra, trở lại tầng dưới chót, mất đi tư cách xông quan.
Mà người bị ném ra liền biết ngây ngô ở tầng dưới chót, đợi được Đoạn Thiên tháp mở, mới có thể cùng người cuối cùng đi ra ngoài.
Ngay từ đầu, đám người Cố Thiếu Dương cũng dự định cùng nhau vào tầng trong, lại bị Cố Khuynh Thành bác bỏ, không biết vì sao, Khuynh Thành chính là không để cho bọn họ cùng đi với nàng, bọn họ tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn là lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.
Bọn họ những người này, chỉ có Hoa Huyên đoán được nguyên nhân. Khuynh Thành làm vậy đại khái là bởi vì huyết mạch dị dạng trên người mình, dù sao ở bên trong này tùy thời cũng có thể thụ thương, muốn không bại lộ sự khác thường của mình trước mặt người ở bên ngoài, liền chỉ có thể tách ra.
Hoa Huyên cũng biết, tình huống huyết dịch đạm kim sắc quá quỷ dị, vẫn không có nói cho Minh Trường Phong, nên Minh Trường Phong cũng bị mông tại liễu cổ lý.
Dù cho Minh Trường Phong bị Tu La cưỡng bức lợi dụ, tham dự vào trong kế hoạch của bọn họ, Mộ Quân Tà cùng Tu La cũng không có đem thân phận thật sự của Cố Khuynh Thành nói cho bọn hắn biết. Thân phận của Cố Khuynh Thành là một đề tài nhạy cảm, càng ít người biết càng tốt với nàng.
Dù sao có một thần hoàng thực lực đếm không hết đang ngó chừng nàng, lơ là chính là vạn kiếp bất phục, không cho phép bọn họ bất cẩn.
“Ai, đi thôi.” Minh Trường Phong nắm tay của Hoa Huyên, cố ý thở thật dài một cái, dắt đám người Cố Thiếu Dương, đi đến cầu thang bên phải.
Đang lúc bọn hắn đứng tại chỗ làm lỡ thời gian, bên kia Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan đã đi tới cửa thứ nhất trong truyền thuyết.
Tu Văn đã từng phổ cập khoa học, bà tầng của Đoạn Thiên tháp đều là so vũ lực, mấy tầng phía sau so luyện dược, luyện khí, tuần thay phiên mà đến, nhưng không đổi ý nghĩa chính, chính là một chữ: Đánh!
(Luna: Má ơi, cái gì cũng được cho đi cổng sau hết rồi, chả có gì có thể phát huy hết @@)
Trong Đoạn Thiên tháp, nhiều nhất là ma thú, các loại ma thú thực lực không giống nhau, muốn xông qua cũng chỉ có thể đánh!
Trên cơ sở đánh đấm để đi lên còn có thể tăng các chức nghiệp luyện dược các loại, nên không phải là người toàn tài vô pháp đi qua toàn bộ ải, mà luyện dược cùng thú của Cố Khuynh Thành còn nói miễn bàn cãi, nhưng luyện khí là thật tâm không biết căn bản chưa hề thủ thủ luyện chế.
Bởi vậy, từ muốn đi vào Đoạn Thiên tháp, Cố Khuynh Thành cũng đã quyết định dù cho vô pháp thông toàn bộ ảo, cũng phải ngây ngô hơn nửa năm trong Đoạn Thiên tháp, đem toàn bộ sở trường đều phát huy tích lũy kinh nghiệm thực chiến cũng là tốt.
Đối với cái ý nghĩ này của nàng, sau khi Dạ Thương Lan nghe chỉ là cười cười không có ngăn cản, tùy ý nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Hình dạng của tầng thứ nhất cùng tầng dưới chót không sai biệt lắm, bốn phía vẫn là tường đen như mực, nhưng không có phù điêu thần long tràn đầy vị đạo quỷ dị, hai người đứng không bao lâu thì có hai con ma thú, từ hai góc khuất nhảy ra.
Khi thấy hai con ma thú kia, khóe miệng của Cố Khuynh Thành nhịn không được hơi co quắp, cừ thật, tầng thứ nhất cư nhiên dùng thánh thú, cũng quá độc ác đi?
Cửa thứ nhất nói đúng là thánh thú, vậy cửa phía sau còn không bẫy chết người?
Bất quá, hai thánh thú nhất tinh trong mắt của Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan còn không phải là thứ gì, Cố Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, gọi Tử Đồng ra bồi chúng nó vui đùa một chút, nàng đối chiến với hai thánh thú, Tử Đồng ở bên cạnh phụ trợ, tích lũy kinh nghiệm thực chiến, mà Dạ Thương Lan ở một bên nhìn.
Cố Khuynh Thành thả gân thú tiên, lại lấy phượng vũ kiếm, vừa động thủ hai cái hai thánh thú bỗng nhiên chạy, tốc độ cực nhanh, để Cố Khuynh Thành nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là có chuyện gì, không đánh liền chạy?
Cố Khuynh Thành híp hai mắt, ngửi được một vị đạo âm mưu, quả nhiên ý niệm trong đầu của nàng vẫn chưa có hoàn toàn thành hình. Cũng cảm giác được một trận đất rung núi chuyển. Tựa hồ Đoạn Thiên tháp sắp sụp đổ.
Đáng chết, xem bộ dáng là cơ quan gây ra!
“Khuynh Thành!” Dạ Thương Lan ổn định thân hình, rống lên một tiếng, liền muốn vọt tới bên người Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành vội vã hô một câu: “Không nên tới!”
Bước chân của Dạ Thương Lan, lập tức cứng đờ, tràn đầy lo âu nhìn về phía Cố Khuynh Thành: “Thế nào…”
“Nếu như ta đoán không sai, hai thánh thú kia là cố ý dụ dỗ ta đi tới bên này, lúc đi đến cố gắng để ta đụng phải cơ quan, nếu ngươi còn đến, chỉ sẽ gia tốc cơ quan mau hoạt động.” Cố Khuynh Thành cứng đờ thân thể không dám động, chỉ có thể cũng không quay đầu lại nói với Dạ Thương Lan.
“Vậy làm sao bây giờ?” Nghe được liên quan đến cơ quan, Dạ Thương Lan không dám lộn xộn nữa, rất sợ liên lụy đến Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Đi tìm hai thánh thú kia, chúng nó nhất định biết, quan khẩu của cơ quan ở đâu!”
Kiếp trước, dạo cổ vũ giới, Cố Khuynh Thành đối với các loại cơ quan vẫn có tiếp xúc, tuy nói không phải là đặc biệt tinh thông, nhưng so với người bình thường hiểu nhiều lắm, hơi chút suy nghĩ một chút, Cố Khuynh Thành liền biết, hai thánh thú quanh năm sống ở chỗ này, nói là khảo nghiệm học sinh không bằng nói chúng nó là thủ hộ cửa này đi, nên chúng nó nhất định biết đầu mối then chốt khống chế cơ quan ở đâu.
vongthuuyen.com
“Chủ nhân, không phải là không thể lộn xộn sao, chúng ta đi đâu tìm hai thánh thú?” Tử Đồng thấy Cố Khuynh Thành không nhúc nhích được, đều sắp khóc, lại không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lo lắng suông.
Dạ Thương Lan thấy thế, nhíu mi lại, muốn ngự không phi hành lại không nghĩ rằng, từ lúc ải được kích hoạt, ở đây liền hạn chế phi hành.
Cố Khuynh Thành ngữ điệu trầm ổn ngay ngắn rõ ràng phân phó: “Đi sát mép, không cần đi chỗ ta đã đi qua lúc nãy, tốt nhất tựa vào vách tường.”
Ở đây bố trí tương đối rộng, hạn chế học sinh ngự không phi hành, nhưng lại phải đánh nhau với thánh thú, án lẽ thường mà nói thời gian ban đầu bố trí nhất định sẽ không đem cơ quan đặt ở địa phương gần tường nhất, nên sẽ là an toàn.
Dạ Thương Lan thân là đại tướng thần tộc, tốc độ chuyển của đầu cũng rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền hiểu ý tứ của Cố Khuynh Thành, để Tử Đồng lưu lại bảo hộ nàng, bản thân một mình dán bên tường, từng chút đi đến địa phương hai thánh thú biến mất, mà Tử Đồng nghe lời ở tại chỗ nhìn Cố Khuynh Thành.
Chỉ chốc lát sau, hoảng động bỗng nhiên gia tăng, Cố Khuynh Thành suýt nữa bị đột như kỳ lai hoảng động hất ra ngoài, cũng may dùng linh lực đúng lúc ổn định lại thân hình, vừa ổn định lại, Cố Khuynh Thành liền nhìn về phía Dạ Thương Lan rời đi, trong lòng lo lắng gia tăng.
Nếu như Dạ Thương Lan tìm được hai thánh thú, hoảng động nên từ từ giảm nhỏ mới phải làm sao sẽ đột nhiên gia tăng?
Chẳng lẽ nói…
Không, không có khả năng!
Cố Khuynh Thành vội vã hủy bỏ ý nghĩ của chính mình, vốn có nàng đã cảm thấy, để Dạ Thương Lan tiến đến, mạo hiểm cùng nàng liền rất có lỗi với Dạ Thương Lan rồi, nếu là Dạ Thương Lan bởi vì chút chuyện này mà thụ thương, nàng thật cõng không nỗi phần nhân tình này!
Giữa lúc Cố Khuynh Thành nghĩ, có những biện pháp khác trợ Dạ Thương Lan hay không, điều địa hoảng động càng cường liệt!
(Luna: Cầu bình luận, cầu ủng hộ, cầu động lực edit T_T)