Giản Tinh Lai ngây ngốc ở văn phòng mãi đến chiều mới thấy Diệp Tịch Vụ về.
Tuy hắn không vui lắm nhưng cũng chẳng phàn nàn gì.
Bởi mối quan hệ với Diệp Tịch Vụ mà hiện giờ ngày nào văn phòng của hắn cũng có hoa tươi.
Các loại hoa hồng thì nhiều vô kể, còn đính kèm cả những tấm thiệp nho nhỏ ghi ngôn ngữ hoa do chính tay Diệp Tịch Vụ viết lên nữa.
Chẳng khác nào đang dỗ mấy em gái nhỏ, vừa nồng nhiệt vừa sến sẩm.
“Mai về một đợt hồng leo đỏ.” Diệp Tịch Vụ nhìn Giản Tinh Lai sắp sửa đi thay đồ, cười bảo, “Đợi anh xử lý xong sẽ đích thân mang tới.”
hồng leo đỏ n
Hồng leo đỏ
Ánh mắt Giản Tinh Lai ngó lại, ngẫm nghĩ một chút rồi không nhịn được hỏi: “Hồng leo đỏ có ý nghĩa gì?”
Diệp Tịch Vụ không nói hắn nghe: “Mai cậu sẽ biết.”
Giản Tinh Lai bày tỏ không đưa ra ý kiến gì nữa.
Hắn thay vest, mặc một chiếc sơ mi và quần bò bình thường.
Diệp Tịch Vụ hơi bất ngờ, hỏi một câu: “Định đi đâu đây?”
“Tới nhà cũ.” Giản Tinh Lai trả lời.
Hắn nhìn Diệp Tịch Vụ hỏi, “Anh muốn đi cùng em không?”
Diệp Tịch Vụ chớp mắt.
Anh chưa chuẩn bị tâm lý gặp người lớn sớm thế này, đoạn hơi lắp bắp hỏi: “Đi, đi đâu?”
Giọng Giản Tinh Lai bình thường hệt như đang nói thời tiết hôm nay đẹp lắm: “Đến nhà cũ, gặp ông em.”
Từ khi Giản Thế được thành lập đến nay, cái tên Giản Bạch Tú luôn là nhánh chính không thể lay chuyển trên cây đại thụ cao ngút trời này.
Dù cho bây giờ cành lá xum xuê, vốn liếng ngập tràn nhưng địa vị của Giản Bạch Tú vẫn không hề dao động.
Giản Tinh Lai là cháu ruột Giản Bạch Tú, đứa cháu được Giản Bạch Tú yêu thương nhất, và cũng là đứa khiến người ta đau đầu nhất.
Diệp Tịch Vụ chủ động đến phòng làm việc mang một chậu Như Ý tới, Giản Tinh Lai lại thấy không nhất thiết phải thế.
Như ý
Cây Như Ý
“Ông em không thích mấy thứ uổng phí.” Hắn nhìn Diệp Tịch Vụ cẩn thận giữ chậu Như Ý trên chân mình, thản nhiên bảo, “Hơn nữa nuôi gì cũng dễ chết.”
Diệp Tịch Vụ thì rất lạc quan: “Chăm Như Ý dễ lắm, một tuần tưới hai đến ba lần là được, cứ mặc kệ là nó sống.”
Giản Tinh Lai nhướng mày: “Cái này có ý nghĩa gì?”
Diệp Tịch Vụ: “Khoẻ mạnh, trường thọ, hạnh phúc, dù sao cũng phù hợp với ông cụ.”
Cuối cùng Giản Tinh Lai cũng không nói thêm gì nữa, lái ô tô đưa Diệp Tịch Vụ và hoa lên đường.
Giản Bạch Tú có quản gia và bác sĩ riêng, đương nhiên dù ông đã có tuổi nhưng bản tính phong lưu vẫn không đổi, hoa danh bên ngoài, đầu đề giới giải trí gần đây là tin tức hẹn hò với một cô nàng trẻ đẹp.
Có đôi khi Diệp Tịch Vụ không nhịn được hóng chuyện thiên hạ thật giả lẫn lộn, còn Giản Tinh Lai thì tỏ vẻ sớm đã quen từ lâu.
“Chụp được hết rồi sao mà giả được.” Giản Tinh Lai dừng xe xong, lập tức có quản gia tới mở cửa cho Diệp Tịch Vụ, thấy chậu cây trong lòng anh thì bất ngờ.
Diệp Tịch Vụ khách khí bảo: “Cháu tự mang được.”
Giản Tinh Lai ôm eo anh, nhỏ giọng hỏi: “Có nặng không?”
Diệp Tịch Vụ nóng bừng mặt đứng lên, oán giận bảo: “Có chừng này anh vẫn bê được…”
Trong sân nhà cũ Giản Thế đã có vài người.
Diệp Tịch Vụ không ngờ hôm nay là mang tính gia đình nên ôm chậu cây hơi xấu hổ.
Giản Tinh Lai lại chẳng mấy để tâm, chào hỏi mấy người riêng lẻ.
Diệp Tịch Vụ hỏi nhỏ hắn: “Đối tượng trong scandal hôm nay có tới không?”
Giản Tinh Lai: “Cô ta bây giờ là bà nội kế của em, học ngành tài chính.
Cô ta phụ trách bảo hiểm khách sạn bọn em.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
“Biểu cảm của anh kiểu gì đấy?” Giản Tinh Lai hỏi.
Diệp Tịch Vụ nghiêm túc đáp: “Anh sợ của cải nhà cậu chảy ra ngoài đấy.”
Giản Tinh Lai cười khẽ: “Anh đang sợ em không có tiền hả?”
“Không hề.” Diệp Tịch Vụ bật cười, “Tuy anh không giàu như cậu, nhưng cũng là ông chủ đấy nhé, dư sức nuôi cậu.”
Lúc Giản Bạch Tú đi ra, quả nhiên bên cạnh có một cô gái xinh đẹp.
Diệp Tịch Vụ nhìn cô có vẻ quen quen, chợt nhớ ra nhiều lần anh và cô gái này lướt qua nhau khi anh tới văn phòng Giản Tinh Lai.
Anh càng nghĩ càng thấy có gì không ổn nên huých cùi chỏ sang người bên cạnh.
Giản Tinh Lai lộ vẻ thắc mắc.
“Cậu thành thật khai báo cho anh.” Diệp Tịch Vụ vẫn rất nghiêm túc, “Có phải cậu và bà nội kế của cậu từng ở riêng trong văn phòng không?”
Dường như Giản Tinh Lai hồi tưởng lại một chút, vậy mà thừa nhận thật: “Có mấy lần, lúc cô ta mới vào làm chưa hiểu rõ tính chất kế hoạch tuyển dụng nên tới hỏi ý kiến em.”
Diệp Tịch Vụ nặng nề hừ một tiếng, chua chua bảo: “Nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Giản Tinh Lai chẳng biết anh lại nghĩ đến tận đâu rồi, bất đắc dĩ bảo: “Anh nghĩ gì đấy?”
“Mẹ nhỏ, cậu hiểu không?” Diệp Tịch Vụ hung hăng bảo, “Cậu còn giỏi hơn cơ, bà nội nhỏ cơ.”
Giản Tinh Lai: “…”
Giản Tinh Lai thật sự không rõ Diệp Tịch Vụ ghen thật hay giả nhưng dáng vẻ này của người đàn ông quả thật đáng yêu không chịu nổi, vì vậy nhân lúc chẳng ai chú ý liền dán tay lên gáy Diệp Tịch Vụ.
Giản Tinh Lai đã sớm nhận ra gáy là vùng nhạy cảm của Diệp Tịch Vụ.
Anh hệt như một chú mèo, chạm vào cổ mà hệt như xách da cổ lên, sờ một cái là cả người dường như run lên một chút.
Cổ Diệp Tịch Vụ bị chạm vào như thế khiến những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu hệt như bong bóng vỡ tan thành muôn màu muôn vẻ.
Anh thật sự không chịu nổi, cắn răng bảo: “Đừng nghịch.”
Giản Tinh Lai lại chẳng hề nghe anh.
Lòng bàn tay vuốt ve lên xuống một hồi, đầu ngón tay mò lên mái tóc buộc gọn của anh nhẹ nhàng quấn lấy.
“Em vừa tra ngôn ngữ hoa của hồng leo đỏ.” Giản Tinh Lai đột nhiên bảo.
Diệp Tịch Vụ đang ôm Như Ý không tiếp lời.
Giản Tinh Lai nhìn anh, chậm rãi thì thầm: “Tình yêu nồng nhiệt.”
Giản Bạch Tú là anh cả, bên dưới có bốn người em trai em gái.
Ông sống thọ, hai em trai đã qua đời, giờ chỉ còn em gái và em ba còn sống.
Đại gia đình lớn tụ họp, người đã vào quan tài còn hận không thể nhấc quan tài lên tham gia nói chăng đến những người mới gần đất xa trời?
Giản Tinh Lai không thân thiết với anh em họ hàng, chủ yếu là nhờ ơn Ôn Uyển Hồng.
Tai tiếng trong giới nhà giàu không phải hiếm nhưng tính chất ác liệt quá thì không nhiều.
Hổ dữ không ăn thịt con ở đây đại khái là bọn họ vẫn còn ranh giới lương tâm cuối cùng nhưng Ôn Uyển Hồng thì ngay cả ranh giới này cũng dám vượt qua, khó trách người bên ngoài cảm thấy khó xử khi gặp Giản Tinh Lai.
Người lớn trong nhà tiến lên thăm hỏi trước rồi mới đến lượt lớp trẻ dưới.
Thời đại mới đã chẳng còn phân biệt chi trưởng chi thứ nữa, các nhánh khác của Giản Thế cùng đều có cuộc sống giàu có sung túc.
Giản Tinh Lai giới thiệu Diệp Tịch Vụ với các anh trong nhà, tuy biểu cảm của đối phương có vẻ thăm dò nhưng vẫn tương đối tôn trọng.
“Ông chủ Diệp chưa kết hôn sao?” Giản Lâm Chiêu là doanh nhân thành đạt nhất ở chi thứ, tuổi tác còn hơn Diệp Tịch Vụ mấy tuổi, nghe nói gần đây mới thâu tóm được một trang trại rượu.
Diệp Tịch Vụ lấy ít địch nhiều mà đáp trả: “Anh Giản cũng chưa kết hôn nhỉ?”
Giản Lâm Chiêu cười khẽ.
Anh không phải dạng đẹp trai vô cùng như Giản Tinh Lai, cũng không có cảm giác tuấn tú dịu dàng như Diệp Tịch Vụ mà nhìn chung chỉ xem như ngũ quan sáng sủa, chín chắn, có cảm giác áp bách mà thôi.
Anh tuỳ ý nhấc một ly sâm panh cạnh bàn lên, nhấp một ngụm, nhìn Giản Tinh Lai hỏi: “Chú vẫn không định lấy vợ à?”
Giản Tinh Lai vẫn thờ ơ như cũ: “Anh bị giục nhiều quá nên tới giục em à?”
Giản Lâm Chiêu ha ha cười: “Anh trai đang hỏi thăm chú một chút thôi.”
Anh nhìn sang Diệp Tịch Vụ, bảo: “Ông chủ Diệp đẹp trai ghê.”
“…” Diệp Tịch Vụ lần đầu tiên bị đàn ông trắng trợn khen đẹp nên không biết đáp lời ra sao, chỉ đành lúng túng cười.
Ngờ đâu Giản Tinh Lai bên cạnh lại bất ngờ lạnh lùng lên tiếng: “Anh đừng có ngứa mồm, đây là em dâu anh.”
“Phụt!” Giản Lâm Chiêu bất ngờ không kịp chuẩn bị phun một ngụm rượu ra ngoài, suýt thì trúng mặt Diệp Tịch Vụ..