Đừng nói Giản Lâm Chiêu, ngay cả Diệp Tịch Vụ cũng bị Giản Tinh Lai bất thình lình “ra tay” doạ sợ.
Anh nghiêng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy vẻ mặt Giản Tinh Lai vô cùng bình tĩnh.
Giản Lâm Chiêu nhìn em mình, lại nhìn sang Diệp Tịch Vụ, có lẽ vẫn chưa thể tin, vùng vẫy hỏi thêm một câu: “Ông biết không?”
Giọng Giản Tinh Lai vẫn lãnh đạm như thường: “Lát nữa sẽ biết.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Lâm Chiêu: “…”
Mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu, chuyện mà Giản Tinh Lai đã quyết định thì dù cho trời đất diệt vong cũng không thể thay đổi.
Nhưng hai năm trước Giản Bạch Tú mới đặt stent tim (), Giản Lâm Chiêu rất sợ tối nay ông cụ chịu kích thích quá lớn rồi lại bị đưa về bệnh viện một lần nữa mất.
Nhưng người già không thể kích thích, người trẻ cũng không thể đắc tội.
Cách tốt nhất chính là Giản Lâm Chiêu sắm vai người câm xem kịch, đừng ngứa mồm nhiều lời.
Hai bên trái phải Giản Bạch Tú là em trai em gái ông, phía sau là tình nhân trẻ tuổi.
Ông cụ đã nhận một lượt quà biếu của lớp trẻ, còn có chắt trai biểu diễn cho ông xem nên đang vui vẻ tươi cười, ngẩng đầu lên thì thấy cuối cùng Giản Tinh Lai đã đến.
Không giống những người khác, dù cho Giản Tinh Lai không mang theo gì, tới tay không thì Giản Bạch Tú cũng không ý kiến.
Đối với Giản Tinh Lai, ông chỉ có yêu thương từ tận đáy lòng, chỉ cần thấy cháu yêu là đã đủ vui mừng rồi.
“Tới rồi à?” Một tay Giản Bạch Tú chống gậy, một tay duỗi ra, được Giản Tinh Lai đỡ lấy, “Sao không để ông Lý nói với ông một tiếng?”
Ông Lý là quản gia đã đi theo Giản Bạch Tú cả nửa đời, biết nóng biết lạnh, săn sóc tỉ mỉ.
Giản Tinh Lai nhìn thoáng qua người phía sau ông cụ, lắc đầu: “Không có gì.”
Giản Bạch Tú nắm tay hắn lắc lắc, chuyển tầm nhìn, rơi xuống người Diệp Tịch Vụ.
Dù đã ở tuổi xế chiều nhưng đôi mắt Giản Bạch Tú vẫn được xem như là minh mẫn.
Ánh mắt ông quả thật rất sắc sảo, hoàn toàn không giống ánh mắt hiền từ khi nhìn lứa trẻ trong nhà mà hệt như người kiểm hàng đang đánh giá hàng hoá.
Diệp Tịch Vụ bị nhìn đến cứng còng toàn thân, cuối cùng vẫn phải cắn răng đưa Như Ý trong tay lên.
“Ông Giản.” Hai tay Diệp Tịch Vụ nâng chậu cây, “Chúc ông an khang hạnh phúc, thọ cùng trời đất.”
Giản Bạch Tú nhíu mày, ông nhìn thoáng qua Giản Tinh Lai, thấy tròng mắt đứa cháu mình như dính trên người Diệp Tịch Vụ, không khỏi thở dài.
Ông cụ vươn tay, chạm vào lá cây Như Ý, nhàn nhạt hỏi: “Đây là cây gì?”
Diệp Tịch Vụ: “Như Ý.”
Giản Bạch Tú gật đầu: “Ông từng nghe qua, ý nghĩa không tệ, cũng dễ nuôi.” Ông gọi một tiếng, “Ông Lý.”
Người quản gia đón xe khi naỹ không biết bước tới từ đâu, đích thân nhận cây trong tay Diệp Tịch Vụ, nhỏ giọng ôn hoà bảo: “Cậu Diệp có lòng, tôi xin nhận.”
Diệp Tịch Vụ đưa cây qua, đứng bên cạnh Giản Tinh Lai, không còn thấy thấp thỏm như trước nữa.
Mỹ nhân trẻ tuổi sau lưng Giản Bạch Tú đưa một bao lì xì.
Diệp Tịch Vụ tỏ vẻ không hiểu.
“Nhận đi.” Giản Tinh Lai bên cạnh nhắc nhở, “Ông nội lì xì.”
“…” Diệp Tịch Vụ sắp hai chục năm không còn được nhận lì xì.
Anh ngơ ngác cầm lấy, cảm ơn Giản Bạch Tú rồi lại không biết có nên cảm ơn bà nội nhỏ dung mạo xinh đẹp vừa đưa lì xì kia không.
Giản Bạch Tú bị vẻ mặt không biết nói gì của anh làm bật cười.
“Cô ấy không lớn hơn mấy đứa bao nhiêu.” Giản Bạch Tú cười thoải mái, chỉ mỹ nhân trẻ tuổi bảo, “Gọi cô ấy là Liên Kiều đi.”
Liên Kiều không ngại ngùng chút nào, cười bảo: “Chắc ông chủ Diệp đã từng nghe đến tên tôi rồi, dù sao cũng cùng là người yêu hoa.”
Đương nhiên Diệp Tịch Vụ biết Liên Kiều, nhưng trong trường hợp này gọi bà nội nhỏ thì lại thân thiết quá, quả thật không thể nào nói nổi.
Vì vậy chỉ đành cười cười chiếu lệ cho qua.
Giản Bạch Tú dường như không mấy để tâm, dặn dò Liên Kiều: “Đi cùng hai đứa đi.”
Liên Kiều dịu dàng đáp ứng, cúi người để lại một dấu son môi trên gương mặt ông cụ, thoải mái ra ngoài: “Đi nào, các cháu trai, để bà nội dắt các cháu đi chơi nào.”
Thực lòng mà nói, có thể tự tin đối với chuyện chồng già vợ trẻ, bà nội kế một cách thản nhiên, thích thú thế này có lẽ chỉ có mình Liên Kiều.
Cô hệt như một nữ chủ nhân chân chính của nhà cũ chào hỏi họ hàng thân thích bên chồng.
Không ít người đàm tiếu sau lưng về thân phận này của cô nhưng dường như Liên Kiều chẳng hề để bụng.
Mấy người cuối cùng cũng tìm được chỗ vắng, Giản Lâm Chiêu đã ở đây từ trước, thấy Liên Kiều thì chẳng có vẻ gì là coi thường, gọi một tiếng: “Cô Liên.”
Liên Kiều cười tươi như hoa, chẳng rõ thật hay đùa, đáp lời: “Ôi chao, cháu trai ngoan.”
Biểu cảm Giản Lâm Chiêu hơi bất đắc dĩ, nhưng không tiện nói gì, chỉ đành tự uống rượu của mình.
Giản Tinh Lai lấy một ly cho Diệp Tịch Vụ.
Ánh mắt Liên Kiều vòng vo qua lại giữa hai người, cuối cùng nhìn Diệp Tịch Vụ bảo: “Cậu và Tinh Lai bao lâu rồi?”
Diệp Tịch Vụ vừa nhấp một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra ngoài, ho khan chảy cả nước mắt.
Giản Tinh Lai dường như sớm biết Liên Kiều sẽ hỏi như vậy nên thay anh đáp lời: “Hơn nửa năm.”
Liên Kiều “À” một tiếng: “Mới hơn nửa năm.”
Giản Tinh Lai liếc cô, lạnh nhạt bảo: “Cô và ông tôi cũng mới một năm.”
“Tôi khác chứ.” Liên Kiều vén tóc, nghiêng đầu quyến rũ bảo, “Ông cậu già như vậy mà tôi vẫn sẵn lòng gả đi chứng tỏ là tình yêu đích thực đấy, hiểu chưa hả cháu trai nhỏ.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Tuy tuổi tác bàn này sàn sàn như nhau nhưng vai vế chênh lệch chẳng ít, ngồi cùng nhau rõ ràng hơi gây chú ý nhưng trừ bỏ Diệp Tịch Vụ, Giản Tinh Lai và Giản Lâm Chiêu đều không quan tâm, còn Liên Kiều thì luôn là thái độ “hoan nghênh đến nhìn tôi”, người xung quanh nói thế nào đi chăng nữa cũng không dám tiến tới gây sự.
Giản Tinh Lai ngầm phàn nàn với Diệp Tịch Vụ, nói đại khái rằng đời trước Giản Thế mắc nợ Liên Kiều nên giờ lớp trẻ trong nhà mới bị cô chỉnh không ít.
“Sở dĩ anh thấy bà nội kế này có thể thoải mái tự do.” Giản Tinh Lai vừa uống rượu vừa quay sang Diệp Tịch Vụ bảo, “Là vì cô ta rất yêu ông nội, từng thề thốt sẽ chăm lo những ngày cuối đời, cả đời thủ tiết.”
“Phi.” Liên Kiều nhổ một cái, cau mày, hơi không khách khí, “Ngày vui nói xui xẻo gì đấy, chồng tôi sống lâu trăm tuổi, tôi chết ông ấy cũng không chết được!”
Giản Lâm Chiêu nhìn Liên Kiều, là loại ánh mắt bất đắc dĩ.
Anh nâng ly rượu cụng một cái với Liên Kiều, trấn an: “Đừng nóng, nào bà, uống rượu đi.”
Liên Kiều không nổi giận thật, thật ra cô hơi tò mò về Diệp Tịch Vụ, ánh mắt luôn qua lại trên người anh.
Nhìn hồi lâu mới chậm rãi bảo: “Bạch Tú sẽ không làm khó cậu quá đâu.
Dù sao nói đến kinh thiên động địa thì chúng tôi cũng không kém.”
Trong miệng Diệp Tịch Vụ còn đang ngậm rượu, nuốt cũng không được mà không nuốt cũng chẳng xong, cuối cùng đành nuốt xuống, khô khốc nói một câu: “Cảm ơn… Bà Liên?”
Liên Kiều cười ha ha đứng lên, vỗ mạnh Diệp Tịch Vụ mấy cái, mặt người phía sau đỏ lên rồi cô mới dừng lại: “Ôi, đã bảo gọi Liên Kiều rồi còn gọi bà gì nữa~”
Nhưng nhìn dáng vẻ cô thế này, bị gọi là bà có vẻ vô cùng vui vẻ.
Chỉ là vui vẻ xong, biểu cảm Liên Kiều dần trở nên nghiêm túc.
Cô vén hai bên tóc mai, nhìn Giản Tinh Lai, bất ngờ bảo: “Có chuyện này phải nói cho cậu biết.”
Giản Tinh Lai nhìn về phía cô.
Liên Kiều hít sâu một hơi, dường như đang chuẩn bị tâm lý, đoạn mở miệng bảo: “Tôi biết Giản Chung Khai bị cậu nhốt lại.”
Giản Tinh Lai híp mắt.
Hắn siết chặt ly rượu: “Bỗng nhiên nhắc tới ông ta làm gì?”
Diệp Tịch Vụ cau mày, nắm tay Giản Tinh Lai.
Liên Kiều nhìn hai người họ, nói rõ ràng từ chữ: “Bởi vì Ôn Uyển Hồng không còn tiền, bà ta sẽ trở lại.”
_____________________________
() Chương tác giả ghi Giản Bạch Tú làm phẫu thuật bắc cầu tim 心脏搭桥手术, còn chương này lại ghi là đặt stent tim 心脏支架手术.
Theo tớ hiểu nôm na thì “Bắc cầu tim” hay còn gọi là “Bắc cầu động mạch vành” là phẫu thuật tạo đường đi mới cho máu vòng qua vị trí động mạch bị tắc, còn “Đặt stent tim” hay “Đặt stent mạch vành” là dùng một ống lưới nhỏ làm từ kim loại hoặc polymer đặt trong động mạch để mở rộng động mạch bị hẹp hoặc tắc.
Không biết là tác giả nhầm hay do tớ hiểu sai ý nữa.
(╥﹏╥) Ai biết thì cíu tớ với, hiuhiu, xin đội ơn mí cậu gất nhèo..