“Tỉnh?” Nam nhân khẽ hừ một tiếng.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Kiều Sở cũng đồng thời lên tiếng, trong lòng kinh nghi.
“Lần này cũng không phải là bổn vương bắt ngươi phải tỉnh.” Nam nhân lại tiếp tục thản nhiên.
“Lại là ngươi đem ta ép tỉnh?” Kiều Sở lại đồng thời lên tiếng, hơi hơi nghiến răng.
“Là vì ánh nến sáng quá sao? “Nam nhân đóng lại quyển sách trên tay, thoáng nhìn tiểu đèn đặt trên bàn.
“Ánh nến tối quá, ngươi nếu cần xem sách thì nên để sáng thêm một chút nữa.” Kiều Sở lại một lần nữa đồng thời lên tiếng, ánh mắt cũng vừa vặn dừng lại trên tiểu đèn đặt bên bàn.
Lúc này trong trướng là đặc biệt tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ bếp lò vẫn còn chút lửa, thêm cả ánh sáng từ ngọn đèn dầu giống như muốn dọa người cho nên lại càng thêm u ám, không thể so với trước đó tứ phía doanh trướng đều có treo sa đèn, xung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Cuối cùng, thêm một lần trăm miệng một lời, hai người đều đồng thời ngẩn ra, không biết có phải hay không là do đêm đã khuya, cho nên giọng nói hai người cũng thập phần bình tĩnh, không giống như ban ngày.
Mỗ Bát tựa người lên vách, dường như trước đó đang chăm chú đọc thứ gì đó.
Kiều Sở phát hiện đầu chính mình vẫn còn đang tựa vào ngực người ta, còn cái gối thì bị quăng qua một bên, trên mặt nóng lên….Nàng có thể quyến luyến hắn như vậy sao, ngủ cũng có thể bổ nhào lên người hắn? Nàng lặng lẽ rời khỏi người hắn, đưa tay túm lấy cái gối, một lần nữa gối lên, động tác tuy nhẹ, nhưng lại động tới miệng vết thương, nàng cúi đầu kêu đau một tiếng.
Đổi lấy một tiếng khinh xuy của nam nhân: “Hiện tại chê không phải đã muộn rồi sao?”
Kiều Sở thiếu chút nữa khẩu tiện nhắc lại vấn đề cũ, hỏi hắn vì sao lại tới đây, nhưng kỳ thực mà nói đây không phải vấn đề nàng nên quan tâm, cái nàng nên quan tâm chính là nên hay không nhân lúc này hỏi hắn về chuyện trao đổi, hay vẫn là nên đợi trở về rồi hẵng nói? Dù sao, hiện tại hắn cũng sẽ không đụng vào nàng.
Nàng còn đang do dự nghĩ, miệng vết thương lại đột nhiên nhói lên, ngứa ngáy khó chịu, cũng không biết là người nọ rốt cuộc đã bôi thứ gì lên miệng vết thương của nàng, tuy biết là không nên nhưng vẫn nhịn không được đưa tay lên….
Tay còn chưa kịp đụng vào y phục, chỉ nghe “ba” một tiếng, đã bị tay người khác đánh cho một cái nóng ran cả lên.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đánh ta…..Ngươi rốt cuộc là bôi thứ gì lên vết thương của ta? Ngứa ngáy vô cùng khó chịu!”
So với hung ác, mỗ Bát tuyệt không có kém cỏi, lập tức lạnh lùng nói: “Ngứa nhưng mau lành.
Gãi đi, tốt nhất là gãi cho đến khi vết thương của ngươi lưu lại vết xẹo xấu xí, sửu bát quái.”
Kiều Sở bị lời của hắn bóp nghẹn, nhất thời không thốt lên được tiếng nào, nhưng quả thật là vết thương ngứa ngáy rất khó chịu, mà nàng lại không đánh lại hắn.
Kiều Sở nghiến chặt răng, xoay lưng về phía hắn, nghĩ muốn lén lút đi gãi một chút, nhưng cả hai tay liền rất nhanh đã bị người một phen bắt gọn.
Nàng đành phải tức tối quay người lại, muốn giãy thoát ra, nhưng đã không thoát được thì chớ, còn động chạm đến vết thương, nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt, không dám động đậy nữa.
Khóe miệng mỗ Bát cong lên, tà ác nói: “Đáng đời.”
Nàng ngứa mà cũng không được gãi, trong lòng đem hắn ra chửi rủa mấy trăm lần, ngoài mặt lại ra vẻ ủy khuất, cầu xin hắn: “Ngứa, ta chỉ gãi một chút thôi.”
Mỗ Bát một bộ dáng vui sướng xem nàng gặp họa, đột nhiên vươn tay điểm huyệt đạo của nàng.
Ngay lập tức nàng toàn thân bất động, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà chửi ầm lên, mỗ Bát lại đột nhiên buông hai tay nàng, xốc chăn của nàng ra.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Hắn chậm rãi nói: “Huyệt đạo điểm lâu không tốt, khí huyết sẽ không thông.”
“Bát gia, ngài đã biết không tốt sao còn không mau giải huyệt đạo đi?” Nàng cười làm lành, trong lòng lại hận không thể lập tức giết chết cái người này đi.
Mỗ Bát mâu quang lấp lánh, ngón tay dài đột nhiên khều vạt áo của nàng….
Kiều Sở cả kinh, nghiến răng nói: “Đừng đụng vào ta……..”
Mỗ Bát cười cười, lại vươn tay điểm trụ thêm một lần nữa, lần này thì hay rồi, nàng đã không cử động được thì chớ, giờ thì có muốn nói cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn khiêu mở vạt áo của nàng.
Khi hô hấp ấm nóng của hắn phả lên mặt nàng, trong lòng nàng khuất nhục, cắn chặt răng…..Hắn tà nghễ nhìn nàng một lúc, đột nhiên cầm lấy hai tay nàng đặt lại ngay ngắn phía trước ngực.
Nàng sửng sốt nhìn hắn, hắn lại tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi sợ như vậy làm cái gì?”
Hắn nói xong lại vươn tay liên tục điểm nhẹ trên người nàng hai cái, sau đó xoay người bước xuống giường, đi thẳng ra bên ngoài, lưu lại mình nàng vẫn chưa hết sửng sốt nằm bất động trên giường.
Sau một lúc lâu nàng mới ý thức được là huyệt đạo đã được giải, theo bản năng vội vàng đưa tay đè lại vạt áo, mà hắn lại xuất quỷ nhập thần một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Ngọn đèn ảm đạm, nhưng vẫn có thể thấy rõ trên tay hắn lúc này đang cầm một cái bát sứ, trong không khí nhàn nhạt lan tỏa mùi vị đắng ngét của thuốc.
Nàng có hơi run rẩy một chút, mà hắn đã ngồi xuống giường, đặt bát thuốc lên trên bàn, sau đó còn không thèm để ý tới nàng, thẳng một tay liền kéo nàng dậy ôm vào trong lòng, tay kia thì cầm lấy bát thuốc đưa tới bên miệng nàng.
Nàng khẽ mím môi, nhấp lấy một ngụm thuốc.
Thuốc này cực kỳ đắng, nhưng cũng may nàng vốn không phải loại người quen được nuông chiều…Chỉ có điều, theo động tác giúp nàng uống từng ngụm của thuốc của mỗ Bát, tâm nàng vốn đang sinh ra một tia cảm động liền đột nhiên biến lạnh……
Tựa hồ đây là lần đầu tiên hắn giúp người ta uống thuốc, nàng cảm giác được tay hắn có bao nhiêu cứng ngắc, thuốc này cơ hồ là không phải nàng đang uống mà là bị hắn trực tiếp rót vào miệng.
Nàng bị sặc, muốn mở miệng bảo hắn làm chậm lại, bất đắc dĩ lại bị rót thêm thuốc, hai tay cũng bị hắn chế trụ, nàng nhanh trí liền đưa chân hung hăng muốn đạp cho hắn một cái.
Mỗ Bát tuyệt đối là loại người ăn miếng trả miếng, lập tức cũng nâng một chân lên kềm chặt lấy chân nàng, cũng may là tay hắn theo động tác liền hơi nhúc nhích một chút, bát thuốc cũng vì vậy mà rời khỏi miệng nàng.
Nàng thừa dịp vội vàng đem thuốc trong miệng nuốt xuống, lập tức nghiến răng quát: “Ngươi rốt cuộc có biết từ tốn là gì hay không hả, vội vã như vậy tính rót chết ta sao?”
Mỗ Bát bị phê bình, khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt lại muốn gõ đầu nàng, cuối cùng, thu hồi tay, đặt bát thuốc lên trên bàn, cười lạnh: “Ngươi bản lĩnh như thế liền tự mình uống đi.”
Kiều Sở diện vô biểu tình liếc mắt nhìn cổ tay của chính mình, đưa hai tay giơ lên trước mặt hắn, tức giận nói: “Ta hiện giờ có thể tự mình uống được sao?”
Mỗ Bát hừ nhẹ: “Còn không phải là muốn gia hầu hạ!”
Kiều Sở hít sâu một hơi: “Vậy gia rốt cuộc là giúp hay không giúp?”
Khóe môi mỗ Bát giương lên, cầm lấy bát thuốc.
Lần này cũng may là hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, tốt xấu gì cũng giúp nàng uống xong bát thuốc mà không khiến nàng phải chết sặc, phút cuối nàng nảy sinh ý đồ xấu liền “không cẩn thận” làm rơi vài giọt thuốc lên y phục của hắn.
Nàng nhìn thấy rõ ràng mỗ Bát cắn chặt răng, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn vết bẩn lưu lại trên áo bào, hắn đặt bát thuốc rỗng sang một bên, đẩy nàng ra, lập tức đứng dậy đem ngoại bào cởi ra.
Chính lúc nàng còn đang vui vẻ trong lòng, chợt nhìn thấy khóe môi hắn giương lên đầy vẻ khiêu khích, nàng hơi hơi kinh hãi, trong lòng nảy sinh một loại dự cảm không tốt.