Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 159: duệ vương ghen 6 __ ham muốn bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng vừa mới bắt đầu nảy sinh cảnh giác, thình lình một vật gì đó bay đến đáp xuống trên đầu nàng, bao lấy cả đầu lẫn mặt của nàng, một cỗ mùi hương đắng chát của thuốc lập tức xông vào mũi.

Nàng cắn răng đưa tay giật ngoại bào bẩn của người nào đó ra, mỗ Bát vẫn một bộ dáng nhàn nhã ngồi xuống giường, xoay người cởi giày, đem chân phóng lên giường, một tay cầm lấy quyển sách lúc nãy, còn tay kia thì vói qua cầm lấy chăn.

Sờ soạng một hồi mà không bắt được thứ gì, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chăn đã sớm bị nàng thu về đem chính mình quấn thành một cái bánh chưng, còn hắn ngay cả một góc chăn cũng không có.

Hắn mím môi, bàn tay to nâng lên_____lúc này không cần nhìn cũng biết, hắn nhất định là muốn đánh nàng mà.

Cũng may nàng đang là một cái người bệnh, cho nên hắn cuối cùng cũng không thể làm gì được, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại quay về chăm chú đọc thứ gì đó trên tay.

Dường như hắn cũng không thấy lạnh, mặc dù chỉ mực một thân áo đơn nhưng thân thể cũng không có chút run rẩy nào.

Nàng lại nảy sinh ý đồ xấu, hơi hơi đem chăn xốc lên, khẩu khí thở dài, nói: “Gia, khí trời rất lạnh…”

Mỗ Bát ngẩng đầu, ánh mắt nâng lên, khinh xuy nói: “Biết sai rồi?”

Hắn cũng không có động tĩnh gì, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ đang chờ xem tiếp theo nàng sẽ làm cái gì.

Lòng nàng muốn cười cũng không được, lại đột nhiên ý thức được miệng vết thương đã không còn đau xót ngứa ngáy khó chịu giống trước nữa, hiên tại chỉ cảm thấy hơi đau một chút mà thôi….Quả nhiên đau đớn chính là như vậy, nếu có thể nhẫn nhịn được một lúc liền sẽ qua đi.

Cảm giác lạnh thấu tâm khi vừa rồi bị hắn thô lỗ rót thuốc lúc này lại biến thành hơi hơi cảm kích.

Có điều, cảm kích thì vẫn cứ là cảm kích, động tác trên tay cũng không đình chỉ, đem ngoại bào của người nào đó cẩn thận xếp lại, nhịn đau cúi người về phía trước, đem nó phóng tới dưới chân, dùng chân giẫm giẫm mấy cái, cười nói: “Áo này là dùng da con gì làm ra vậy nha, để ta đoán xem, là lông chồn, lông thỏ, hay là hồ ly? Thật ấm áp, hiện tại chân ta cũng không thấy lạnh nữa rồi.”

Tầm mắt sắc bén rơi xuống bàn chân đang dùng sức giẫm đạp lên ngoại bào, ánh mắt mỗ Bát nhất thời chìm xuống, lại một lần nữa nâng bàn tay to lên.

Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, chỉ thấy thân mình cao lớn của người nào đó hơi hơi run lên, không biết vì lạnh hay là vì tức giận, cuối cùng người nào đó đem quyển sách trong nay nắm lại thật chặt.

Nàng vừa mới ngẩn ra, chợt cảm nhận được một trận lệ phong quét qua mặt, quyển sách kia đã hướng trên đầu nàng gõ xuống, nàng hoảng sợ kêu “A” một tiếng, luống cuống tay chân đem chăn trùm lên đầu.

Thật lâu sau nhưng vẫn không cảm giác thấy đau đớn, nàng nghi hoặc ló đầu ra nhìn, chỉ thấy quyển sách kia đã ngừng lại treo bên trên đỉnh đầu, còn người nọ cũng đang như cười như không nhìn chằm chằm nàng.

Nàng còn đang sửng sốt, tay nắm quyển sách của hắn lại hướng trên mặt nàng đánh tới, nàng quát to một tiếng, chạy nhanh trốn vào trong chăn.

Bên tai chỉ nghe nam nhân cười lạnh một tiếng, sau đó cả người đã bị hắn ôm vào lòng.

Thân thể va chạm vào người hắn liền động tới miệng vết thương, nhất thời lại bắt đầu đau đớn, nàng liền không dám lộn xộn nữa.

Mỗ Bát lại tựa hồ không tính sẽ buông tha cho nàng, ngón tay của hắn ra sức cù vào nách nàng, cù vào bên hông nàng, thanh âm trầm thấp tà ác theo nhiệt khí thổi vào bên tai nàng: “Sửu bát quái, còn dám nữa không?”

Miệng vết thương không ngứa ngáy, nhưng đổi lại là cả người nàng nhột đến ngứa ngáy khó chịu, nàng sợ nhất chính là cái loại này.

Ngày xưa mỗi lần nàng cùng Tần Ca cãi nhau, cũng khó nói là ai đúng ai sai, nhưng cả hai người đều không bao giờ chịu nhường nhịn đối phương, nàng không thể nào chịu nổi sự lãnh nghạnh của hắn, nhiều khi hận chính mình không thể nhận sai trước rồi mới nói sau.

Nhưng nàng vẫn là cố tình mạnh miệng, thậm chí nhiều lần còn bỏ ra phòng khách ngủ, sợ hai người ngủ chung, chính mình sẽ mềm lòng trước.

Một ngày, hai ngày…..Nhiều nhất là đến ngày thứ ba, người tính tình luôn trầm ổn như Tần Ca rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa phải có động tĩnh trước, khi nàng còn đang ngủ say trong phòng khách hắn liền đến kéo nàng dậy, ôm nàng trở về phòng, dùng sức cù vào hông nàng, hỏi nàng đã biết sai chưa, có còn dám như vậy nữa hay không, thẳng cho đến khi nàng thở hổn hển nói nàng sai rồi, cũng không dám như vậy nữa thì hắn mới chịu buông tha cho nàng.

Vì thế, cuối cùng mỗi lần đều thành là nàng sai.

Tần Ca dường như lại rất hài lòng, đối với nàng liền bắt đầu điên cuồng chiếm đoạt, tuy rằng lúc đó nàng vẫn không biết vì cái gì mà hắn không cùng nàng làm cái loại sự tình kia, nhưng hắn ở trên người nàng ra sức vuốt ve cũng đủ làm cho nàng phải run rẩy sợ hãi một trận.

Nàng có chút thất thần nghĩ lại chuyện cũ, nhưng động tác ti bỉ ác liệt của mỗ Bát lại rất nhanh đem nàng quay về với thực tại…Nàng hét lên chói tay chạy trốn khỏi ngón tay của hắn, bên tai lại nghe được hắn khẽ hừ lạnh, bàn tay nắm quyển sách ép chặt trên lưng nàng, đem nàng hướng sát vào người hắn, còn một tay kia thì liên tục cù vào những nơi mẫn cảm của nàng, thanh âm không một chút hoang mang: “Cấp gia nhận sai, bằng không gia chỉnh chết ngươi.”

Nàng sống chết gì cũng không chịu nhận sai, lúc này thân thể hai người kề sát cùng một chỗ, hắn ôm nàng thật chặt, ngón tay vẫn không ngừng động tác, nàng cẩn thận tránh đi miệng vết thương, thở hổn hển liều mạng tránh né hắn, mà hô hấp của hắn cũng dần trở nên nặng nề….Tầm mắt của nàng vô tình rơi xuống mặt đất phía dưới, nhìn thấy quyển sách trong tay hắn không biết từ lúc nào đã bị hắn ném xuống mặt đất….Nàng bỗng dưng cả kinh, bởi vì nàng cảm nhận được ở chỗ tư mật truyền đến một cỗ nhiệt nóng…..Phân thân cứng rắn nóng rực của nam nhân đang đặt ở nơi đó của nàng.

Nàng không dám giãy dụa nữa, đến động cũng không dám động, mà tay hắn không biết từ khi nào thì đã ngừng lại, đang bắt lấy một lọn tóc của nàng.

Trong lòng nàng bối rối, ánh mắt có chút hoảng hốt, lại đột nhiên va chạm ánh mắt hắn, trong đôi mắt kia chứa đầy một màu đen thâm trầm, lại tựa như còn có một ngọn lửa nhỏ, có lẽ là do ánh nến chiếu vào.

Nàng nhìn đến trong mắt hắn hình ảnh chính mình đầu tóc rối tung, đang kinh ngạc ngây ngốc nhìn ở đó.

Ngón tay dài của hắn đã đặt lên môi nàng, miết dọc theo viền môi một hình vòng cung, có khi dài khi ngắn, lại chậm rãi ma sát trên môi nàng, có lúc nặng lúc nhẹ.

Người nàng khẽ run lên, khi ngón tay của hắn đẩy mạnh vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng quấy đầu lưỡi của nàng, tay kia thì nắm lấy nơi mềm mại, nhẹ nhàng ma sát nơi đỉnh, rốt cuộc nàng bị lửa nóng mãnh liệt kích thích khiến cho cả người phải run rẩy một trận.

Thoáng cái giật mình tỉnh lại, vốn trước đó thân thể đang nửa nằm trong lòng hắn, lúc này lại giống như bị cái gì kích thích, cả người đã ngồi lên bụng hắn.

Nàng rất rõ ràng, hắn và nàng khác nhau, ở trong lòng hắn, tình yêu cùng dục vọng là hai chuyện khác nhau.

Nhưng nàng không ngờ tới chính là, hiện tại hắn lại nổi lên dục vọng đối với nàng….

Nhìn thấy vầng trán của hắn có chút không nhận ra hơi hơi nhăn lại, nàng vội vàng đưa tay phủ nơi miệng vết thương, cúi đầu khẽ kêu một tiếng.

Hắn giống như hơi chấn động, nhíu mày, lập tức ôm nàng đặt xuống gối, để cho nàng nằm ngay ngắn, sau đó giở vạt áo đơn của nàng ra kiểm tra miệng vết thương.

Nàng vốn là giả vờ kêu đau một tiếng, nhưng thật không nghĩ là vừa rồi một phen giằn co cũng đã thật sự khiến miệng vết thương bị nứt ra rồi.

Có điều cái người này hầu hạ người ta uống thuốc không được, nhưng giúp người ta xử lý băng bó vết thương thì cực kỳ lưu loát, rất nhanh hắn đã giúp nàng lần nữa bôi thuốc, băng bó xong vết thương.

Làm xong hết thảy, hắn lại thay nàng đắp chăn, sắc mặt có chút khó coi, thanh âm có chút bình tĩnh nói: “Ngủ thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio