Nơi tổ chức hội lửa trại thật ra không cách xa doanh trướng của nàng là mấy, đứng ở bên ngoài rìa khu đất đốt lửa trại mà quan sát, có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu là một tảng trời đêm rộng mênh mông, ở phía xa xa là rừng rậm sâu đến vô ngần, phía trong bày ra mấy trăm cái doanh trướng, trước mỗi doanh trướng đều có đốt một đống lửa trại.
Ánh lửa hòa thuận vui vẻ, mùi rượu trái cây thơm ngào ngạt, mùi thịt nướng không ngừng lan tỏa khắp nơi, cho dù ngoài trời đang tràn ngập rét lạnh nhưng trong khu đất đốt lửa trại liền cũng phải giảm lạnh đi vài phần.
Mặt sau của doanh trướng có thể nhìn thấy cấm quân thị vệ đang đi tuần tra, bốn phía lửa trại cũng có những tốp cấm quân thị vệ không ngừng đi lại tuần thú xung quanh.
Hoàng đế cùng chúng phi tất nhiên là phải ngồi ở một chỗ nổi bật nhất, mỗi người tình tự ngồi ở các vị trí sau chiếc bàn dài bình thường.
Hoàng đế ngồi ở giữa, hai bên trái phải là hoàng hậu, Trang phi, Lệ phi cùng chúng phi tần khác.
Tào, Mạc hai vị đại thái giám thì lui ở một bên cùng đám cung nhân hầu hạ hoàng đế.
Phía trước bàn có đặt một cái giá thật lớn, có mấy cái đầu heo treo bên trên không ngừng quay trên ngọn lửa.
Sở dĩ nói là hoàng đế dùng bàn dài bình thường, là bởi vì những nơi khác căn bản đều không có dùng bàn dài giống như vậy.
Ở xung quanh hoàng đế có rất nhiều đống lửa trại, và xung quanh những đống lửa này đều ngồi đầy người, vây thành vòng tròn xung quanh.
Lửa trại là dùng những cây củi gỗ dựng lên nền đất, lửa cháy bập bùng khói bốc lên cao, bên trên đặt cái giá đang nướng các con mồi.
Bên cạnh lửa trại bày ra những cái bàn nhỏ, trên bàn đặt rượu cùng đủ các loại trái cây hoa quả, mọi người đều ngồi bên trên những chiếc ghế được đặc chế từ gỗ, đàm tiếu uống rượu, thanh âm vang lên khắp nơi vô cùng náo nhiệt.
Đúng theo kiểu tiệc nướng phong cách cổ đại.
Kiều Sở nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng cũng chậm rãi trở nên tốt lên, mị mâu nhìn qua, lại sửng sốt phát hiện một cái nữa.
Ở đây tính ra có đến hàng chục đống lửa trại, nhưng liền cũng chỉ có hơn mười đống là dành cho các vị chủ tử ngồi, còn lại những đống lửa khác vây quanh chính là cấm quân thị vệ mặc áo giáp, nhìn quân phục có thể đoán bọn họ là cấm quân thị vệ cấp cao hơn một chút so với những thị vệ đang đi tuần tra xung quanh.
Nếu là ngày thường thật thì rất hiếm cơ hội để bọn họ có thể được ngồi chung với hoàng đế cùng một chỗ như vậy, xem ra, đại hội lửa trại này là lúc quân thần cùng nhau tụ họp.
Hạ vương nhận thấy thần sắc hưng phấn của nàng, trên môi cũng hiện lên ý cười, tiểu Cửu cùng Nguyên Bảo đã sớm bị hắn giao cho cung nhân dẫn cả hai theo đường vòng trở về bên chỗ phụ hoàng, mẫu phi bên kia.
Nàng cười nói, đi thôi.
Hạ vương khoát tay, hỏi: “Kiều Sở, ngươi muốn tới bàn Thượng Quan Kinh Hồng bên kia ư? Bàn của hắn chính là ở một chỗ gần phụ hoàng, bàn thái tử và một số huynh đệ khác thì ở phía đối diện, còn bàn ta thì ở xa hơn một chút, thuận tiện thoải mái tự to tự tại.”
Nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ở đây là tùy tiện muốn ngồi chỗ nào cũng được sao?”
Hạ vương cười: “Đúng vậy, lửa trại này không giống như cung yến, chẳng phân biệt phủ đệ, bất luận địa vị, thích ngồi ở đâu thì ngồi, thích ngồi cùng ai thì ngồi….Mà nói đến, bàn của ta ở bên kia cũng toàn là người ngươi quen biết cả.”
Hắn nói xong dừng một chút, lại thản nhiên nói: “Nếu ngươi muốn đến nơi đó của hắn, ta liền đưa ngươi đi”
Kiều Sở đột nhiên phát hiện, Hạ vương đối với nàng và Thượng Quan Kinh Hồng đã thay đổi cách xưng hô….Hắn vốn gọi nàng là Bát tẩu…..Có điều, lúc này là thời khắc nên thả lỏng vui vẻ, vì vậy nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, giương khóe miệng, nói: “Nếu đã không có quy định, vậy ta tất nhiên là ngồi cùng với ngươi rồi.”
Nàng vừa dứt lời, liền nhận thấy Hạ vương thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, nàng có chút bất an: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi.” Hạ vương ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút phóng đại, trong lòng lại cười tự giễu chính mình…Nàng hỏi hắn làm sao vậy, nhưng hắn sao có thể trả lời nàng, rằng câu nói kia của nàng thật khiến hắn…..như mở cờ trong bụng.
Bỗng lại nghe thấy nàng nói tiếp: “Cửu gia, tận lực tránh đi, ta không muốn Bát ca của ngươi nhìn thấy ta.”
Ở mỗi đống lửa trại thỉnh thoảng sẽ có người đứng lên lấy thêm thịt nướng hoặc này nọ vân vân, che che chắn chắn, còn hoàng đế thì không có cái gì muốn tuyên bố cho nên chỉ cùng chúng phi uống rượu đàm tiếu, bốn phía ồn ào huyên náo.
Duệ vương cùng thái tử thì ngồi quá gần hoàng đế, mà bàn của Hạ vương lại cùng đám người bên đó cách đến bảy tám đống lửa trại, mặc dù nơi nơi đều là ánh lửa, nhưng vẫn có những chỗ khá tối, vì vậy cuối cùng Kiều Sở cũng thuận lợi đi đến bên bàn của Hạ vương mà không bị ai phát hiện ra.
Có điều, nàng xuất hiện lại khiến cho bàn Hạ vương một trận huyên áo ầm ĩ.
Nguyên lai đám người ngồi cùng Hạ vương là những người ngày hôm qua đã cùng nhau bắt tay hợp tác với nàng…Gồm có vợ chồng Trữ vương, Tông Phác, Tần huynh đệ, Tần Thu Vũ, Tần Đông Ngưng, Hạ tổng quản, Hạ Hải Băng, Phàn Như Tố cùng vài tên Vạn thị trường khác…Ngoài ra còn có thêm một nữ nữ bộ dáng xinh đẹp kiều mị, chính là ái thiếp Tri Thư của Hạ vương.
Một góc bàn ở nơi hẻo lánh, nguyên lại lại là ngọa hổ tàng long.
Trước khi có chuyến đi săn này, Hạ vương và Trữ vương mỗi người đều có phe cánh của riêng mình, mặc dù ngày hôm qua cả hai cùng hợp tác, nhưng tổng cảm giác vẫn là giữa bọn họ không được hòa thuận cho lắm, có điều Hạ vương này lại là người ngay thẳng phóng khoáng, cho nên đêm nay tất cả liền cùng nhau ngồi một bàn.
Đám người thấy hai người xuất hiện đều hết sức ngạc nhiên, đều hỏi thương thế của Kiều Sở thế nào, trong đó có Tần Đông Ngưng cùng Bội Lan là thân thiết quan tâm hỏi han nàng nhất.
Kiều Sở nói chính mình không sao, Bội Lan cười nói, vẫn là Bát gia chiếu cố đắc lực.
Kiều Sở chỉ cười cười không nói gì, chỉ cảm tạ tâm ý của mọi người.
Phải nói là Trữ vương đối với Bội Lan mới xác thực gọi là chiếu cố đắc lực.
Trữ vương có chút kỳ quái, hỏi hai người tại sao lại cùng nhau lại đây.
Hạ vương không một chút hoang mang, chỉ nói sau khi hắn đưa tiểu Cửu về nghỉ ngơi, thấy nó không còn gì đáng ngại cho nên liền dẫn đứa nhỏ kia trở lại, trên đường đi lại trùng hợp gặp Kiều Sở.
Sự trùng hợp này cũng không có gì lạ, cho nên ai cũng không tư nghi đi hỏi thêm cái gì nữa, lúc này Tri Thư nhìn thấy Hạ vương đã trở về, liền tiến gần hắn, Hạ vương thuận thế ôm lấy nàng.
Mọi người thấy nhưng cũng không thể trách, chỉ buông lời trêu chọc một trận, Hạ vương theo bản năng liếc mắt nhìn Kiều Sở, đã thấy Tần Đông Ngưng đang truyền tới cho Kiều Sở một chén rượu, Kiều Sở tiếp nhận chén rượu cúi đầu nhấp một ngụm.
Hắn nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được, hơi hơi lớn tiếng phân phó Hạ tổng quản: “Ngươi đến doanh trướng bên kia mang trà thơm lại đây, Kiều phi nương nương uống không được rượu.”
Kiều Sở lại cười khổ trong lòng, chỉ có thể mở miệng nói cảm tạ hắn, sau đó liền nghe mọi người bàn tán nói chuyện, rất nhanh đã nói đến việc sắp được thưởng thức nghe sáo hợp tấu.
Mọi người phấn khích nói đến đó, nhưng ngược lại lại khiến cho tâm Kiều Sở trở nên căng thẳng, mới vừa rồi nán lại bên trong doanh trướng một lúc, nàng còn tưởng đã bỏ lỡ mất cái này, nguyên lai là còn chưa có bắt đầu…
Đột nhiên, Tần Thu Vũ mạnh mẽ đứng dậy, bước tới phía trước một chút, run giọng kêu lên: “Mau nhìn, bọn họ lên rồi kia, sắp bắt đầu rồi!”