Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 169: tỷ thí đêm lửa trại ___ áo hồ cừu của hạ vương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn qua, liền thấy ở hai cái bàn phân biệt hai bên gần chỗ hoàng đế đều có một người đang đứng lên, đó chính là bàn tiệc của phủ Duệ vương và phủ thái tử.

Vốn thanh âm xung quanh đang ồn ào huyên náo, lúc này toàn bộ đều im bặt.

Kiều Sở bắt tay vào thưởng thức chén trà, cúi đầu nhìn lửa cháy lép bép vang lên trong đống củi, những bàn khác xung quanh bọn họ tuy im lặng nhưng cũng vẫn có người nhẹ giọng nói nhỏ, vậy mà bàn của nàng lại phi thường im lặng.

Đám người Trữ vương không nói gì; chỉ có chỗ Hạ vương bên kia, Tri Thư đang hờn dỗi rúc vào trong lòng Hạ vương thì thầm nói gì đó, Hạ vương thản nhiên nghe nàng nói, không lên tiếng đáp lại cái gì; Hạ Hải Băng tựa hồ vốn là một người rất là im lặng, vẫn khẽ mỉm cười, cùng mấy thuộc hạ lẳng lặng uống rượu.

“Kiều phi tỷ tỷ…”

Tần Đông Ngưng đột nhiên lên tiếng, lập tức liền bị Bội Lan nhẹ giọng ngăn lại.

Đêm đó, khi Thượng Quan Kinh Hồng lần thứ hai muốn giết nàng, đám người Trữ vương cũng đều có mặt ở đó, Bội Lan mặc dù khiển trách nàng, nhưng đối với nàng cũng có phần nào thân thiện.

Mà tình cảnh lúc này, Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh bên kia vui vẻ náo nhiệt, còn nàng lại một mình trầm lặng ngồi nơi đây, nàng biết, bọn họ là đang thương hại nàng.

Nàng không cần bất luận kẻ nào thương hại!

Nàng đứng lên, cúi người rót rượu cho từng người, cười nói, chúng ta vừa uống rượu vừa nghe khúc, thật khéo.

Mọi người ngẩn ra, Tông Phác là người nhạy bén, lập tức cười to, nói, Kiều phi nương nương nói rất đúng.

Trữ vương hơi trầm ngâm, đề nghị, Bát đệ muội, hay là để bổn vương đưa ngươi qua chỗ Bát đệ bên đó?

Nàng lắc đầu cười, nói không cần, nói chính mình vừa rồi trên đường đến đây gặp được Hạ vương cùng tiểu Cửu nhi chính là có duyên, nghe khúc thì ngồi ở nơi nào cũng giống nhau cả thôi, hơn nữa bên kia lại đông người, ngược lại sẽ là quấy rầy.

Mọi người lập tức đều gật đầu đáp lại, sau khi trận thi đấu săn bắn kết thúc, đám người Trữ vương đối với nữ tử này đều sinh ra hảo cảm, cho nên đều tránh không được muốn an ủi nàng một chút.

Đột nhiên để ý thanh âm nói chuyện xung quanh lại một lần nữa im bặt, nàng ngẩn ra, nghiêng người nhìn lại, nguyên lai là hoàng đế đang phát biểu.

Thanh âm hoàng đế thập phần cao hứng, nói, tấu khúc nào thì Duệ vương cùng Phương chủ bộ đã thương lượng ổn thỏa, hiện tại trẫm cùng các khanh sẽ được thưởng thức ngay lập tức.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Một lát sau, nàng không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy tất cả mọi người đều đang tập trung ánh mắt nhìn về phía hai người kia__đại biểu cho thái tử tôn quý_Phương Kính, cùng tâm phúc chạm tay có thể bỏng của hoàng đế_Duệ vương.

Ngay khi tiếng vỗ tay ngừng lại, nhạc khúc liền vang lên.

Khắp nơi, mỗi người đều nghiêng tai lắng nghe, còn ở bên này, Hạ Hải Bằng cùng đám người Tông Phác thấp giọng tán vị, còn riêng nàng thì thiếu chút nữa đã quăng đổ cả chén trà.

Dễ nghe thì đúng là dễ nghe, âm thanh sắc xảo không chút tỳ vết, nhưng thủ khúc đang tấu đó sao có thể vừa vặn chính là Kiếm Tiên Vấn Tình?

Nhớ trước kia, thời điểm lúc nàng còn đi học, Kiếm Tiên còn đang phổ biến ở khắp nơi, nhưng nơi này không phải chỗ của nàng, đây là Vân Thương Đại lục, làm sao có thể có thủ khúc đó? Nơi này tổng không có khả năng cũng sẽ có một cái Lý Tiêu Dao đi.

Là ai đã thay bọn họ chọn thủ khúc này, hay vẫn là nói chính hai người bọn họ cũng giống như nàng, đều là người xuyên không?

Có lẽ bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng đã dọa đến mọi người, Tần Đông Ngưng cùng Bội Lan liên tiếp hỏi nàng mấy tiếng, nàng vội vàng lắc lắc đầu, còn tâm tình thì đã bay lạc đến tận đâu đâu….

Bên kia, Tri Thư còn đang rúc vào lòng Hạ vương, đột nhiên, Hạ vương đem đầu của nàng nhẹ nhàng đè lại, cúi đầu đến gần mặt nàng.

Tri Thư trong lòng nghĩ, hai ngày nay thật không biết vì sao thái độ của Hạ vương đối với nàng thật là lãnh đạm, lúc này nàng còn chưa kịp vì hành động này của hắn mà mừng thầm, đã nghe được nam nhân thấp giọng phân phó: “Nói ‘ngươi lạnh’, đã hiểu chưa? Chớ nói thêm gì nhiều, bổn vương không thích nữ nhân không biết nghe lời.”

Tri Thư sửng sốt nhìn Hạ vương…Lời này của Hạ vương là có ý gì?

Vốn trước đó nàng nghĩ lửa trại đốt cho nên sẽ ấm, vì vậy ra ngoài không có mặc áo cừu tử, sau liền có chút hối hận, bởi vì xung quanh quả thật vẫn khá là lạnh.

Mà những vị vương phi cùng quan quân phu nhân ở bốn phía đều mặc đủ các loại áo cừu tử, tranh nghiên đấu lệ, khác hoàn toàn với một bàn của bọn họ.

Bàn của bọn họ có Tần thị tỷ muội đều là con nhà võ cho nên thân thể rất tốt, mà Bội Lan thì đã có Trữ vương ôm, cũng không cần mặc áo cừu tử, Kiều phi thì không biết như thế nào lại không mặc, bằng không, thật có vẻ chỉ có nàng là phải chịu rét lạnh ở đây mà thôi.

Nàng rúc vào lòng Hạ vương cho nên thân thể cũng dần dần không cảm thấy lạnh nữa, nhưng lúc này nghe hắn nói, trong lòng sửng sốt giật mình, cũng chỉ biết chạy nhanh làm theo lời Hạ vương.

Tông Phác cười trêu nói: “Cửu gia còn không biết cởi áo tặng mỹ nhân đi?”

Hạ vương đuôi mắt liếc qua hắn một chút, mỉm cười: “Nghe Tông đại nhân nói vậy, thật giống như chê nhà bổn vương không có quần áo?”

Hắn nói xong liền hướng hai nha hoàn đứng sau lưng: “Đến doanh trướng của ta mang theo áo cừu tử lại đây cho tiểu thư.”

Hắn hơi trầm ngâm một lát, nói tiếp: “Chậm đã, đem toàn bộ áo choàng của bổn vương tới đây luôn đi, cấp cho mỗi vị cô nương ở đây mỗi người một kiện, đêm nay trời rét lạnh, không ngờ các vị cô nương ở đây lại thích cậy mạnh như thế.”

Mọi người nghe lời hắn phân phó lập tức đều ngẩn ra, sau đó liền nở cụ cười, nghĩ thầm vị gia này quả nhiên là rất biết chăm sóc người khác.

Trữ vương hừ một tiếng, cũng cười mắng: “Ngươi nói vậy thật cũng giống như chê nhà của ta không có quần áo.”

Bội Lan cười cảm tạ, Kiều Sở cùng Tần gia tỷ muội nói lời cảm tạ, cái loại thiện ý như thế, là ai cũng không nỡ cự tuyệt.

Đến khi hai nha hoàn kia quay lại, đem áo cừu tử trình tự cấp cho mỗi người một kiện, Kiều Sở lúc ấy mới hoàn toàn hiểu được dụng tâm của nam nhân ngồi phía đối diện kia.

Trước khi bọn họ lên đường tới đây, đã có ghé qua doanh trướng của Tứ Đại Mỹ Nhân lấy áo hồ cừu đưa tới trong doanh trướng của Hạ vương…Lúc này, áo cừu tử nha hoàn cấp cho nàng lại rất “trùng hợp” chính là áo hồ cừu ngàn năm.

Áo hồ cừu này là vật nổi danh ở Triêu Ca, nhất thời khiến chúng nữ đều trầm trồ khen vận may của nàng, ngay cả những bàn khác cũng có những nữ tử mở to con mắt hâm mộ nhìn nàng, còn chúng nam tử thì cười to không ngớt.

Chỉ có mình Tri Thư là hiểu được nội tình trong đó, nàng vừa sợ lại vừa quen tật cũ liếc mắt nhìn Kiều Sở, eo đột nhiên đau xót, nàng cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy Hạ vương đang tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm nàng, ở nơi sâu nhất trong con ngươi lộ ra một tia ngoan lệ.

Nàng thiếu chút nữa sợ tới hồn phi phách tán, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Tới đây, cuối cùng Duệ vương và “Phương Kính” cũng đã hợp tấu xong một khúc, toàn trường đều vỗ tay vang vọng.

Đế, phi đều tán khẩu không dứt, hoàng đế cao hứng liên tục hét mọi người nâng ly uống rượu, Duệ vương cùng Trầm Thanh Linh cúi người cảm tạ, sau đó Duệ vương huề Lang Lâm Linh hướng toàn trường nâng cốc chúc mừng, mà bên kia, Trầm Thanh Linh cũng thỉnh thái tử đứng dậy hướng toàn trường nâng cốc chúc mừng.

Nhất thời không khí toàn trường đều rộn rã nóng cả lên.

Lang Lâm Linh cười đến xinh đẹp, ngồi xuống, Cảnh Bình ngồi cùng bàn liền hướng nàng nâng chén rượu chúc mừng.

Bích Thủy ghen ghét không thôi, nghĩ thầm trong đầu, thật không biết là hai cái nha đầu Tứ Đại Mỹ Nhân rốt cuộc là bị Lang phi cấp đi nơi nào, nàng có nên nói cho Duệ vương biết việc Lang phi đã làm hay không đây? Nhưng ngay sau đó nhìn thấy Duệ vương vừa ngồi xuống, liền quay qua Lang phi gắp thêm cho nàng ta ít thịt, rót thêm cho chén rượu, bộ dáng săn sóc yêu thương…nàng đành phải oán oán hận hận gạt đi ý niệm trong đầu.

Kiều Sở kia căn bản là chẳng được Duệ vương để vào trong mắt, nàng nếu chống lại Lang phi, vạn nhất để Lang phi biết được, không chừng lại thành ăn trộm gà bất thành phản lại bị người ta ăn thịt trước, tự mình rước họa vào thân.

Bàn kề cận, thái tử trông cũng như không còn hiềm khích, cười tán dương hai người Duệ vương Lang phi, Duệ vương cũng nâng rượu hoàn lễ, cười nói: “Kinh Hồng bất quá chỉ là thả con tép, bắt con tôm, chỉ chờ Nhị ca đến chỉ giáo cho.”

Thái tử mâu quang mênh mông, cười mỉm nói: “Phải là Bát đệ chỉ giáo cho cô mới đúng.”

Đám người xung quanh nhìn thấy thái tử lúc này không có tới nửa điểm hờn giận, cho nên đều nghĩ, mặc dù Duệ vương được một phen lộ thể diện, nhưng cũng có Phương Kính cấp phủ thái tử chút mặt mũi, cho nên chẳng trách tâm tình thái tử tốt lên rất nhiều.

Ngược lại, Kiều Mi ngồi bên cạnh thái tử bàn tay nắm chặt lại cơ hồ muốn bẻ gảy cả móng tay…Vừa rồi nàng và Kiều Dung đã thực hiện một điệu dân vũ ở Bắc địa cùng với Vương Ngữ Chi tấu đàn, mà hiện giờ màn biểu diễn của các nàng thật chẳng khác gì làm nền cho người ta!

Lại nhìn đến “Phương Kính” đang cùng Duệ vương ở phía xa xa nâng cốc, cùng thái tử ánh mắt thân thiết, tư thái thân mật, nhìn đến trong mắt “Phương Kính” kia đều là quang hoa, lòng nàng thật hận không thể có ai đem nữ nhân huênh hoang này đè xuống dưới đất!

Còn đối với hoàng đế, vốn trước đó còn sầu lo chuyện thái tử sẽ ghi hận Duệ vương trong lòng, nhưng hiện giờ thấy hai huynh đệ họ cũng hòa hợp, thêm Duệ vương vừa rồi nói năng xử sự càng phát ra trầm ổn, còn kính vị Nhị ca này của hắn, hoàng đế âm thầm tin tình huống giữa bọn họ có thể sẽ chậm rãi khá hơn, cho nên cũng cực kỳ vui mừng.

Hắn biết thái tử thua binh phù tất trong lòng sẽ không thoải mái, cũng thật may mắn là phía trước Duệ vương có phân phó Cảnh Bình truyền cho hắn một lá thư, trong thư Duệ vương nói chỉ đến thời điểm bất đắc dĩ hắn mới dùng đến ngự âm chi thuật, nếu không thật khiến cho Nhị ca mất thể diện.

Quả nhiên, qua ba trận đấu, Duệ vương quả thật chỉ thắng hiểm thái tử, đem hiềm khích này giảm nhẹ đi rất nhiều.

Hắn có tâm muốn thái tử cao hứng lên, liền đứng lên cười nói: “Kinh Hạo, lão Bát vừa rồi nói hắn là mượn A Kính để thả con tép bắt con tôm, còn ngươi thì sao đây a? Không lẽ ngươi còn chưa có chuẩn bị cho trẫm cùng chúng huynh đệ và mọi người ở đây khai mở nhãn giới sao?”

Lang hậu ghen ghét thái tử, cho nên chỉ lạnh lùng không có lên tiếng, Lệ phi mặc dù cũng rất được sủng ái, lại cũng nhất quán một mực im lặng, còn những phi tử khác thì không dám vọng tự mở miệng nói cái gì, chỉ có Trang phi là tự nhiên hào phóng, cười nói: “Không tồi, điện hạ tài cao học rộng, nếu không biểu diễn một phen thì đâu có được?”

Đế, phi đã cười nói, những người khác liền mở lời phụ họa theo.

Thái tử mị mâu, nửa biếng nhác nửa mang tiếu ý nhìn mọi người, hơi trầm ngâm một lát, lại cười nói: “Phụ hoàng, các vị, nếu Bát đệ đã cùng A Kính của phủ cô liên thủ, vậy thì cô cũng muốn chọn một vị trong quý phủ của Bát đệ cùng biểu diễn một khúc có được không?”

Lời thái tử vừa nói ra, toàn trường lại vỗ tay ầm ĩ như sấm dậy, quần thần đều hỏi: “Điện hạ muốn chọn vị nào ở quý phủ Bát gia a?”

Ánh mắt thái tử xẹt qua một bàn của Duệ vương, chậm rãi cười nói: “Từ lúc chứng kiến tuyển phi thi đấu ở phủ Bát đệ, cô liền vì hai vị Duệ vương phi biểu hiện xuất sắc mà có chút rung động, nghĩ thầm rằng hai vị nương nương này nhất định cầm kỳ thi họa đều tinh thông.

Hiện tại Kiều phi không có ở đây, cô sao không thừa dịp này hướng Lang phi lãnh giáo một chút?”

Hắn nói xong, mọi người lập tức gật đầu tán thành, hoàng đế dẫn đầu kêu hay.

Duệ vương mâu quang khẽ động nhìn về phía Lang Lâm Linh, Lang Lâm Linh bị điểm danh cho nên trong lòng cũng nửa mừng nửa sợ, sợ thái tử sẽ ra đề làm khó dễ nàng.

Nàng tự xưng là xưa nay không thích đi tranh đoạt cái gì, nhưng trận thi đấu ngày hôm qua nàng đã bị Kiều Sở đoạt lấy nổi bật, cho nên hiện tại nàng thật muốn mượn cơ hội này để nói cho tất cả mọi người biết, ai mới là Duệ vương phi chân chính.

Toàn trường đều yên tĩnh, nàng đang muốn đứng dậy, đột nhiên một đạo thanh âm giòn tan đã lớn tiếng reo lên: “Ai nói hồ ly Bát tẩu không có ở đây nha? Tẩu có đến đây nha, đang ở bên chỗ Cửu ca bên kia kìa!”

Chị Sở lên sàn tung bông

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio