Ba năm, nàng biết, hắn có thể chờ, hắn đương nhiên có thể chờ.
Hắn chờ đợi đã mười bốn mười lăm năm, chờ thêm ba năm nữa thì đã tính là gì.
Nàng nhịn không được cười.
Giờ phút này nàng đã hiểu được, vì cái gì khi nàng đem phần lễ vật kia chuyển tặng cho Hạ vương, hắn mặc dù không nói gì, nhưng ngấm ngầm cho nàng biết rằng hắn không hài lòng.
Nàng đã hiểu được, vì cái gì hắn lần nữa muốn nàng cởi áo hồ cừu ra.
Chính là bởi vì, cho dù hắn không yêu nàng, nhưng nàng vẫn phải yêu hắn, cho dù hắn cũng không cần tình yêu của nàng.
Cho dù hắn lần nữa là nói cho nàng biết, hắn không cần nàng yêu hắn, nhưng hắn kỳ thật rõ ràng rằng…nàng có yêu hắn, cho nên hiện tại, hắn không cho phép nàng thay lòng đổi dạ.
Hiện tại, bởi vì nàng thuận theo lời hắn cởi áo hồ cừu, cho nên đây chính là sự tưởng thưởng của hắn dành cho nàng sao?
Nhưng nàng thật sự không hiểu, hắn vì sao phải nói như vậy, thật sự không hiểu.
Tâm nàng vốn đã bình tĩnh đến mức chai lì cảm xúc, nhưng lúc này lại nhịn không được ẩn ẩn đau.
Hắn không hiểu, hắn thật sự không hiểu.
Nàng không cần hắn yêu nàng, không cần hắn yêu nàng giống như đối với Trầm Thanh Linh.
Nàng chỉ cần hắn đối với nàng tôn trọng một chút, quan tâm một chút, giống như đối với một người bằng hữu.
Chính là, hắn căn bản sẽ không cho nàng cái loại đãi ngộ này.
Chính miệng hắn đã từng nói muốn lấy mạng của nàng.
Có lẽ…..Đêm nay vui vẻ cho nên hắn đã quên.
Đêm nay chính là lần thứ hai hắn sơ ý.
Nàng có cái loại cảm giác rằng….Hắn quả thật đã quên.
Vì thế, lòng nàng muốn cười liền nhịn cười không được, đã cười lại muốn cười càng sâu.
Hắn có chút giật mình nhìn nụ cười của nàng, mâu quang cũng chậm rãi lóe lên một tia sáng, đột nhiên, thân thể cao lớn cùng hơi thở bá đạo của hắn bách cận nàng.
Trái tim nàng mạnh nhảy dựng một cái, còn chưa kịp phản ứng với một trận run rẩy nổi lên tự đáy lòng, mà hai bàn tay của hắn đã đem thân thể nàng gắt gao ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cái trán của nàng.
Bờ môi ấm nóng của hắn chạm vào da thịt của nàng…..
Cả người nàng cứng đờ cùng kịch liệt run rẩy, nàng căn bản đã không thể chịu đựng nổi nữa cái loại tiếp xúc thân mật cùng hắn như thế này….Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại băn khoăn nơi này là doanh địa, khắp nơi đều là ánh mắt của mọi người……
Nhưng rốt cuộc nàng cũng không thể chịu đựng được nữa, ngay thời điểm nàng liều lĩnh bất chấp hậu quả muốn vươn tay đẩy hắn, hắn lại chậm rãi buông nàng ra, bàn tay phủ ngụ trên tóc nàng, một lần nữa ôm nàng vào lòng….Là ôm thật chặt.
Đầu nàng bị động tựa lên trên bờ vai dày rộng của hắn, nhìn thấy sau lưng hắn Phương Minh cùng Cảnh Bình đã sớm quay mặt qua một bên, còn cấm quân xung quanh rón ra rón rén, nín thở tĩnh khí, rồi lại nhịn không được tò mò đưa mắt nhìn về phía bọn họ lặng lẽ đánh giá.
Cũng may nàng vốn là một cái người hiện đại, cho nên nhất thời cũng không có mặt nóng hâm hấp hay tim đập loạn xạ.
Nàng biết thân phận của hắn, nhất là hiện tại, hắn đủ tư cách để không cần phải kiêng nể cái gì, mà cũng có thể ở cổ đại, chuyện như vậy trong mắt mọi người cũng không phải chuyện gì quá mức trái phép tắc…Có điều, hắn làm vậy, nếu không phải là hữu tình, kia chỉ có thể chứng minh là hắn đang diễn.
Hắn rốt cuộc đang tính toán cái gì? Nàng thực sự là không hiểu, hắn vì cái gì phải ủy khuất chính mình đi diễn một màn kịch như vậy.
Nếu lúc này không phải hai tay của nàng đang bị chói chặt trong lòng ngực của hắn, nàng quả thật đã phải đưa tay lên day day huyệt thái dương…Thôi vậy, tâm tư của hắn, nàng đoán không ra, cũng không muốn đi đoán.
Hơi thở tươi mát cùng ấm áp của hắn bao phủ lấy cơ thể nàng, thân thể nàng dường như theo bản năng cho nên cũng có chút lưu luyến, nhưng mà qua một lúc sau, nàng lại sinh ra cái loại cảm giác chán ghét, chán ghét còn hơn lúc nãy khi cùng hắn tiếp xúc, nàng chịu đựng cơn xúc động muốn đẩy hắn ra….Nàng biết, chỉ còn vài ngày nữa là nàng sẽ trở lại Triêu Ca, sau đó nàng sẽ hướng hắn thỉnh cùng đi đến Bắc địa một chuyến thăm mẫu thân, rời đi rồi lại một lần nữa tính toán đến kế hoạch tiếp theo…Cho nên, hiện tại nàng không thể chọc giận hắn.
Cuối cùng hắn cũng chậm rãi buông nàng ra, thật sâu nhìn chằm chằm nàng, mâu quang dường như càng phát ra ánh sáng thâm thúy…
Nàng nhẹ giọng nói một câu, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.
Hắn không nói gì, chỉ là nắm chặt lấy tay nàng, nàng không đủ sức để vùng ra khỏi tay hắn, mà nàng càng không thể làm như vậy, chỉ có thể im lặng nhìn hắn phất tay gọi Phương Minh cùng Cảnh Bình lại gần, phân phó Cảnh Bình đi tìm Tứ Đại Mỹ Nhân mang trở về doanh trướng của nàng.
Cảnh Bình khom người ứng lời, còn nàng khẽ cắn môi, đang muốn lần thứ n nói câu quay trở về doanh trướng, nhưng hắn lại nhanh hơn nàng, đã buông tay nàng ra, thản nhiên nói, ngươi vào đi, ta nhìn ngươi đi vào.
Nàng không nói gì, liền xoay người đi.
Thanh âm trầm thấp của hắn đột nhiên từ phía sau truyền đến, Kiều Sở, ta đêm nay sẽ đến doanh trướng của ngươi qua đêm.
Nàng sửng sốt dừng bước, nghĩ nghĩ một chút, lập tức quay người lại nhẹ giọng nói: “Ngươi đêm nay lại muốn ra ngoài sao?”
Hắn tựa hồ chấn động mạnh một cái, đồng tử trong mắt có hơi co rút lại, giống như sực nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, sau đó mâu quang nháy mắt như đang mâu thuẫn cái gì, mãnh liệt lại chìm vụ.
Nàng cười, buồn bả nói: “Gia, ngươi có biết không, ở thế….ở quê hương của ta, cái việc vừa rồi ngươi làm đối với ta, cử chỉ đó có ý tứ là…..Sẽ yêu thương, chiếu cố một người……cả đời.”
“Ta biết, đối với gia tất nhiên là không phải….Ta chỉ hy vọng, chỉ một đêm nay thôi, nếu ngươi muốn ra ngoài, vậy đừng đến doanh trướng của ta, được không?”
Hắn mím chặt môi nhìn nàng, ngay khi nàng nói một câu sẽ yêu thương chiếu cố một người cả đời, nàng rõ ràng nhìn thấy bàn tay của hắn nắm chặt lại, thậm chí có thể nhìn thấy cả gân xanh nổi lên ở bên trên.
Hắn không nói gì…….Nàng kéo kéo khóe miệng, hắn quả nhiên là muốn đi ra ngoài.
Vậy vì sao lại là một bộ dáng như đột nhiên tỉnh ngộ?
Chẳng phải hắn vốn đưa ra đề nghị đến nghỉ lại trong doanh trướng của nàng chính là vì nửa đêm muốn đi ra ngoài sao?
Hắn hiện tại trầm mặc, như vậy là đã đồng ý với nàng đêm nay sẽ không đến?
Nhớ không rõ lần thứ mấy xoay người, nàng nắm chặt hồ cừu trong tay, bước nhanh vào trong doanh trướng của chính mình.
Nguyên lai là Tứ Đại Mỹ Nhân một ngày một đêm ở lại trong doanh trướng của Lang Lâm Linh, làm theo lời Lang Lâm Linh phân phó liên tục ở bên kia rửa sạch một ít da lông động vật.
Hai người tâm lo lắng cho nàng, nhưng ghi nhớ lời nàng dặn, cho nên không thể không tuân theo lời Lang Lâm Linh, nhẫn nhịn không gây xung đột…Ngay khi nghe hai cái nha đầu thấp giọng nói xong, nàng liền ôm lấy bọn họ, nàng biết, khoảng thời gian khó khăn nhất của nàng hiện giờ…cũng đã qua.
Khi trở về, nàng cùng bọn họ có thể tạm thời được rời đi.
Nói là tạm thời, bởi vì nàng biết Thượng Quan Kinh Hồng sẽ không cho phép nàng rời đi.
Nàng im lặng nghe Tứ Đại cùng Mỹ Nhân nói chuyện, bàn tính kế hoạch, đột nhiên ở bên ngoài trướng có hộ vệ cung kính bẩm báo: “Kiều phi nương nương, có khách tới.”
Nàng ngẩn ra, lúc này khách tới…sẽ là ai chứ?
Nàng vội vàng bảo hộ vệ cho khách nhân tiến vào.
Khách nhân vừa tiến vào, nàng liền giật mình sửng sốt, bởi vì…người này chính là nha hoàn của Hạ vương, là một trong hai nha hoàn trước đó đã cùng Hạ vương đến doanh trướng của nàng.
Nha hoàn kia cung kính hành lễ với nàng, sau đó trình lên cho nàng một bức thư.
Nàng mở ra đọc, chỉ thấy trên đó viết: Canh ba đêm nay, khu đi săn của Duệ vương, thả Tuyết ngân.