Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 177: áo hồ cừu của ngươi rất ấm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm, khu đi săn của Duệ vương.

Thời điểm lúc tiệc lửa trại còn đang diễn ra thì không thấy tuyết, nhưng sau khi tiệc kết thúc chưa được bao lâu thì tuyết bắt đầu rơi….

Trời rất lạnh, nhưng nam tử lúc này đang khoanh tay đứng dưới một tàng cây mùa đông lại chỉ mặc phong phanh duy nhất một thân áo bào ngân bạch.

Nơi này đã là chỗ sâu nhất trong khu đi săn, tiến vào thêm chút nữa chính là chạm tới chỗ sâu nhất trong khu rừng này, đây cũng chính là nơi tập trung hầu hết hang động ẩn nấp của bọn Tuyết ngân….

Cảnh Thanh rốt cuộc cũng không thể bắt được Tuyết ngân, tốc độ chạy trốn của loài hồ ly này quá nhanh, thêm nữa là muốn bắt nó để lấy da lông làm áo cừu tử, mà thời gian thì gấp gáp, cho nên tốt nhất là phải bắt sống nó…Nam nhân sau khi đem sự tình nói ra, liền tự mình đi bắt.

Việc này nếu đêm nay hắn không làm thì liền không có thời gian nữa, bởi vì ngày mốt toàn bộ đã lên đường trở về Triêu Ca.

Mà đêm mai là thời điểm phải an bài lộ trình trở về, cho nên bất luận là Hiền vương, là thái tử hay là hắn mà nói, đêm mai chính là một đêm cực kỳ quan trọng.

Hắn khẽ mím môi, cặp mắt đen sâu tê duệ nhìn xuyên qua bóng đêm dày đặc, lấp lánh lóe sáng, tựa như một con dã thú đang chuẩn bị săn mồi.

Trong đầu hắn không ngừng tính toán đưa ra những ý tưởng táo bạo, tay theo bản năng chạm vào cây sáo ngọc treo bên thắt lưng, đột nhiên liền nhớ tới chút lời trêu chọc ngày đó…

Không ngờ Bắc địa di nữ cũng có giọng hát tốt như thế, cứ tưởng di nữ thô bỉ, không thông nhạc khí…Gia dạy ngươi thổi sáo, thế nào?

Cái kia di nữ lúc ấy chắc chắn là đang thầm cười nhạo hắn, hừ!

Lòng hắn lại trầm xuống, sực nhớ ra chính mình đang suy tư chuyện quốc gia đại sự, thật không biết sao lại để một chuyện cỏn con như thế kia xen vào…

Thình lình nghe thanh âm lão Thiết vang lên ở phía sau: “Gia, Thanh Linh cô nương đã tới.”

Hắn lạnh lùng cười…..e là không phải chỉ một mình nàng, tuy người tới đi lại rất nhẹ, còn cách hắn hơn mười thước, nhưng với nhĩ lực của hắn thì vẫn có thể nghe được người tới không phải chỉ có một.

Hắn cũng không nói gì, quay người lại, lão Thiết đã sớm thối lui vào trong bóng tối.

Trầm Thanh Linh vẫn là một thân nam phục giả trang Phương Kính, có điều trên đầu có trùm mũ, bộ dáng đi tới có chút vội vội vàng vàng.

Nàng không ngừng liếc mắt quan sát xung quanh, thanh âm thản nhiên: “Ta còn tưởng rằng….Ngươi đêm nay sẽ bảo Thiết thúc đưa tin cho ta, nói ta không cần tới nữa.”

“Nga, vì cái gì?” Hắn dựa người vào thân cây, giống như đang rất hứng thú hỏi ngược lại.

Trầm Thanh Linh nghe vậy liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cắn răng cười lạnh: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi đã biết rõ còn cố tình hỏi?”

Duệ vương đưa tay phủi hạt tuyết đọng trên vai, không có trả lời nàng.

“Ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, ngại gì một cái nữ nhân kinh tài tuyệt diễm?” Trầm Thanh Linh vốn cúi đầu cười lạnh nói, bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn đám tuyết theo động tác phủi của hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Hẳn là hắn… đã chờ nàng rất lâu rồi.

Ngay lúc nàng còn đang ngẩn người ra, Duệ vương đã bước đi ngang qua người nàng, hắn cười nói, giọng nói lại chứa đựng đầy vẻ mỉa mai châm chọc.

“Trầm Thanh Linh, đừng đem chuyện Kiều Sở ra để nói, ngươi cho là Lang Lâm Linh không bằng nàng sao, ngươi cho Trầm Thanh Linh ngươi cũng không bằng nàng sao? Ha, ai cũng đều có sở trường riêng cả thôi, trừ phi….nàng chính là cái cớ để lần này ngươi cự tuyệt ta.

Như thế nào, ta đã cho ngươi nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, là để cho ngươi kịp thông tri cho Ngũ ca bọn họ cùng đến đây chứng kiến sao?”

“Làm sao ngươi biết bọn họ cũng đến đây?” Trầm Thanh Linh giật mình, cả người run lên giống như bị cái gì đâm phải, không chút suy nghĩ liền quát gọi hắn lại: “Ngươi muốn đi đâu?”

Duệ vương dừng cước bộ, nhưng không có quay đầu lại.

“Đêm nay ta hẹn ngươi tới đây chính là để nghe đáp án của Trầm Thanh Linh ngươi, nhưng ngươi lại gọi Ngũ ca bọn họ đến đây thay ngươi nói chuyện, ta ở lại chỗ này cũng thật quá có ý tứ!”

Trầm Thanh Linh ngược lại đã chyển buồn thành vui, lông mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra…Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, nàng biết, hắn tựa hồ không có đem Kiều Sở kia để vào trong lòng.

Sau đêm nay nàng đã hiểu được một điều rằng nàng tuyệt đối không thể xem thường Kiều Sở, thứ nhất là vì một thủ khúc kia đến tột cùng không rõ là của Kiều Sở hay là Thường phi, còn thứ hai nữa là vì tâm tư của Thượng Quan Kinh Hồng…Nàng tuyệt đối thể để Kiều Sở đi vào trong lòng hắn.

Đúng vậy, đám người Trữ vương đang ở cách chỗ này không xa, là nàng gọi bọn họ tới đây để giúp nàng thuyết phục Thượng Quan Kinh Hồng.

Thượng Quan Kinh Hồng còn chưa có biết đáp án của nàng, nếu hắn biết, hắn sẽ cực kỳ cao hứng đi.

Bởi vì nàng muốn nói cho hắn biết, rằng nàng nguyện ý làm nữ nhân của hắn.

Trước khi nàng rời đi, vì cái gì nàng lại không thể ở lại bên cạnh hắn chứ? Trước kia nàng sợ mình ở lại bên cạnh hắn ngày sau khi rời đi chính mình sẽ thống khổ, nhưng sẽ không, đến lúc nàng rời đi, nàng sẽ được cùng nam nhân kia ở chung một chỗ.

Nàng từng nói với Thượng Quan Kinh Hồng rằng người nam nhân kia ở một nơi rất xa, nhưng sự thật là nàng không thuộc về thế giới này, mà người kia cũng không có ở thế giới này…Cho nên người đó không thể là đối thủ của hắn, nhưng lại cũng cùng Thượng Quan Kinh Hồng…đối đầu.

Nhưng người nọ đã từng nói qua với nàng, nói mặc kệ nàng làm gì ở thế giới này cũng đều là được phép hết.

Bởi vì, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả cuối cùng bọn họ cũng sẽ được ở bên nhau.

Nàng hiện tại yêu Thượng Quan Kinh Hồng cùng gả cho hắn thì có gì không được?

Nàng vì cái gì không thể đồng thời chọn cả hai?

Cuối cùng, nàng có thể cùng nam nhân kia ở cùng một chỗ là tốt rồi, mà hiện tại nàng cũng cùng Thượng Quan Kinh Hồng ở cùng một chỗ cũng là rất tốt, nàng tương lai nhất định sẽ trở thành người được hắn sủng ái nhất lục cung.

Nhất định.

Đương nhiên những suy nghĩ này nàng không thể nói ra cho hắn biết.

Nàng chỉ cần nói cho hắn biết đáp án hiện giờ của nàng, sau đó để cho đám người Trữ vương thuyết phục hắn để cho nàng tiếp tục ở lại bên người thái tử thêm một thời gian nữa.

Thượng Quan Kinh Hồng từng nói hắn không cần nàng tương trợ, nhưng không, nàng có thể nào lại chịu thua kém Kiều Sở! Nàng nhất định phải ở lại bên người thái tử, giúp Thượng Quan Kinh Hồng làm đại sự, khiến cho hắn hiểu được, chỉ có nàng mới xứng đôi với hắn.

Nàng mới xứng là nữ nhân duy nhất trong lòng hắn.

Cho dù hiện tại nàng đã sớm là người đó.

Nàng muốn hắn thấy được giá trị của nàng.

Đem tâm tư đè nén xuống đáy lòng, nàng lên tiếng gọi Thượng Quan Kinh Hồng lại….Hắn đã muốn rời đi.

“Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi còn chưa nghe ta nói, ngươi không phải muốn nghe đáp án của ta sao? Như thế nào? Hiện tại ta đã có đáp án mà ngươi lại muốn bỏ đi sao?”

Duệ vương cười lạnh một tiếng, mạc mạc xoay người lại.

Nàng bước nhanh đến bên cạnh hắn, trong lòng nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Ngươi đợi ta một chút, ta gọi gia nhân cùng phu nhân đến, cũng coi như là làm chứng cho chúng ta.”

Nàng di chuyển có chút gấp gáp, dưới chân hơi loạng choạng, Duệ vương liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức vươn tay đỡ lấy nàng, ngón tay hắn đặt lên trên môi khẽ phát ra một âm thanh nhỏ, lão Thiết rất nhanh liền thi triển khinh công nhảy vọt qua.

“Gia?”

“Nghe thanh biện vị, vừa rồi tiếng bước chân của Ngũ ca bọn họ là dừng lại bên phải cánh rừng nhỏ bên kia, ngươi qua đó mang bọn họ lại đây.”

Lão Thiết gật đầu, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Lòng Trầm Thanh Linh cảm giác thật ngọt ngào, còn hắn đã buông nàng ra, im lặng đứng ở một bên, thản nhiên đưa mắt nhìn về phía xa.

Trong mắt Trầm Thanh Linh lại hiện lên ý cười, lúc này ngược lại không muốn đi nói toạc ra…Hắn chỉ đang buồn bực trong lòng mà thôi, lát nữa khi nghe được đáp án của nàng nói không chừng hắn còn mừng như điên ấy chứ….Hắn chờ nàng đã rất lâu, lâu tới nỗi chính nàng cũng không thể nhớ rõ nữa.

Đợi tới khi lão Thiết lĩnh đám người Trữ vương lại, đuôi mắt Duệ vương thoáng nhìn bọn họ một cái, nhếch môi trào phúng nói: “Nga, Phương thúc bọn họ cũng có tới.”

Vợ chồng Trữ vương, Tông Phác, Tần Đông Ngưng, Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.

Trữ vương âm thầm đưa mắt nhìn Trầm Thanh Linh, Trầm Thanh Linh gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, bước đến gần Duệ vương, nàng đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên lại nghe Duệ vương trầm giọng nói: “Có người tới, theo ta.”

Mọi người giật mình, lập tức nhất quán không nói một lời bước theo Duệ vương trốn ra sau một gốc cây đông thụ thật lớn.

Đám người vừa mới tránh ra sau gốc cây, đã nghe được một đạo thanh âm từ một khoảng đất trống ở phía trước truyền đến.

“Cửu gia, làm như vậy…thật sự ổn?”

Mặc dù bóng đêm mênh mang, nhưng khoảng cách giữa bọn họ cùng người tới bất quá cũng chỉ hơn mười thước, mà tuyết mỏng ánh quang cho nên người vẫn có thể nhìn rõ được cảnh vật trong tầm mắt…Lúc này đám người ẩn thân ở phía sau gốc cây có thể mơ hồ nhìn thấy hai đạo thân ảnh đang đạp trên nền tuyết đi tới, thậm chí có thể đem toàn bộ lời của đối phương nghe đến rõ ràng rành mạch.

Nhưng chính là thanh âm này thật khiến cho mọi người lập tức phải chấn động.

Người đang nói chuyện tựa hồ chính là…Kiều Sở?

Mà trong miệng nàng nói Cửu gia, không lẽ người còn lại chính là….Hạ vương?

Đêm hôm khuya khoắc như thế bọn họ cô nam quả nữ đến nơi này làm cái gì? Chớ nói nửa đêm xuất hành đã là đại sơ suất, quan trọng là cho dù có là ban ngày thì bọn họ lẽ ra cũng nên phải thận trọng, bởi vì quan hệ giữa bọn họ chính là thúc tẩu!

Nghe ý tứ trong lời Kiều Sở, cộng thêm tình huống như hiện tại, chỉ sợ quan hệ giữa hai người này…..đã sớm không sạch sẽ.

Mọi người âm thầm kinh hãi, nhất thời đều khiếp sợ, đều không hẹn mà cùng lặng lẽ nhìn về phía Duệ vương…Duệ vương căn bản đang hơi cúi thân mình, nhưng khi nghe được thanh âm của Kiều Sở, hắn liền lập tức đứng thẳng người dậy.

“Ngươi không biết tính tình của tên tiểu lưu manh kia đâu, nếu ta không làm như vậy, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ mang được con vật này ra ngoài…”

“Nguyên lai hắn cùng Nguyên Bảo một mực ngủ, chính là do ngươi động tay động chân.”

Tiếng cười của nữ nhân nhẹ nhàng truyền đến, thanh âm trong trẻo tựa như tiếng chuông bạc.

Trầm Thanh Linh nghiến răng nhìn sang nam nhân bên cạnh, mọi người vốn nép sát vào nhau mà đứng, hắn thì căn bản là đứng bên cạnh nàng, cùng nàng dán sát vào nhau, nhưng hiện tại nàng không cảm nhận được nhiệt độ của hắn nữa….Dường như ngay thời điểm nghe được tiếng cười của Kiều Sở truyền đến, hắn liền di động vị trí.

Trong lòng nàng oán hận, nhưng cũng rất nhanh liền sinh một cỗ khoái ý.

Nguyên lai là Kiều Sở không trong sạch…

Thanh âm của hai người bên ngoài vẫn còn truyền đến.

“Kiều Sở, ngươi lạnh không?”

“Áo hồ cừu này của ngươi rất ấm, ta mặc nó không sao chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio