Mặt đất đầy tuyết bên ngoài bìa rừng.
Bóng đêm thâm ám, tuyết mỏng ánh quang ánh lên thân ảnh hai người đang nói chuyện, hai người đứng rất gần nhau cho nên mỗi người vẫn có thể nhìn thấy rõ được đối phương.
Một người đúng là Kiều Sở, người còn lại chính là Hạ vương.
Kiều Sở nhìn thấy Hạ vương đang khẽ nhíu mày, mà trên môi hắn lại nhợt nhạt mang ý cười, một cái biểu tình thật sự là rất mâu thuẫn…Nàng căn bản đang vỗ vỗ áo hồ cừu trên người, lúc này nhìn thấy hắn như vậy liền có chút giật mình, lại nghe hắn nhẹ giọng nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không mặc nó nữa, khi đó ngươi rời đi, ta đã cho nha hoàn đi theo, ở phía xa xa nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng bảo ngươi…đem áo hồ cừu cởi ra.
”
Nàng ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới cái hôn cổ quái lúc ấy của Thượng Quan Kinh Hồng…Tim nàng nảy một cái, vậy là hắn đã sớm biết phía sau có người đi theo, cho nên lúc đó là hắn cố ý?
Nhưng cho dù có là cố ý hay không cố ý thì liền cũng chỉ như vậy mà thôi, hiện giờ biết được là hắn cố ý thì đã như thế nào…Một người vốn đã có quá nhiều vết thương trí mạng, có bị thêm một vết nữa thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Nàng đóng mắt lại, cuối cùng cười nói: “Ta sao có thể không mặc? Ngươi quên rồi sao, đây là phần lễ vật đầu tiên mà ta thu được.
”
Hắn rất thích nghe nàng nói hai chữ “đầu tiên” này.
Nhìn thấy hai gò má của nàng ửng đỏ vì lạnh, trong lòng Hạ vương lại là một trận không yên, đột nhiên cảm giác thật sợ hãi…Sống hai mươi năm nay, hắn đã khi thì nào thử qua cái loại cảm giác run rẩy sợ hãi như thế này?
Không biết từ lúc nào, hắn đối với nàng……
Có lẽ là từ lúc nàng nói chuyển tặng lễ vật cho hắn, có lẽ là khi hắn nghe thấy nàng hát, cũng có lẽ là khi ở doanh trướng nghe nàng nói ra hai chữ “đầu tiên”, nhưng cũng có lẽ là khi nàng đem hà bao treo bên thắt lưng đưa cho hắn….
Hắn còn muốn đem nàng làm của riêng.
Nàng không giống như những nữ nhân trước đó của hắn.
Mặc dù Tri Thư cũng tinh thông nhạc khí, cầm kỳ thi họa hắn cũng biết, hắn cũng thích những nữ nhân có tài nghệ, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy thích nghe Tri Thư đàn hát cái gì.
Hắn không thể giải thích nổi vì sao lại bất đồng, nhưng hắn yêu dáng vẻ của nàng khi đánh đàn, hai tròng mắt lấp lánh như sao trên bầu trời.
Hắn chỉ thích tài nghệ của nàng.
Hắn chỉ thích bộ dáng thanh lệ của nàng.
Hắn không thích nhìn thấy nàng phải chịu ủy khuất.
Nhưng nàng chung quy cuối cùng lại là nữ nhân của ca ca hắn, cho dù hắn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy người kia đối xử tệ bạc với nàng, nhưng hắn không thể đoạt lấy nàng, hắn không thể làm vậy!
Nếu nàng không phải…không phải…của ca ca hắn, hắn mặc kệ thế nào, hắn…hắn…nhất định sẽ đoạt lấy nàng!
Hắn phiền não nghĩ, bàn tay bất giác siết chặt lấy Nguyên Bảo vẫn đang nằm ngủ say trong lòng, Nguyên Bảo “chi oa” lên một tiếng, mở mắt ra, hai con mắt nhập nhèm nhìn nhìn hai người.
Kiều Sở nhìn thấy bộ dáng nó đáng yêu, liền đưa tay tiếp nhận lấy nó.
Tiểu hồ ly lúc này nào có chút bộ dáng giảo hoạt giống như lúc đầu, nhưng đương nhiên, Nguyên Bảo chỉ mới là một con ấu hồ, bằng không cũng chưa chắc là sẽ bị nàng và Thượng Quan Kinh Hồng “bắt” được.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, có chút ngạc nhiên nói: “Cửu gia, ngươi như thế nào lại nghĩ đến chuyện đem Nguyên Bảo thả về rừng?”
Hạ vương giả bộ như đang nhìn Nguyên Bảo, nhưng đuôi mắt lại âm thầm nhìn Kiều Sở…Nếu không thể quang minh chính đại, chí ít cũng có thể được nhìn nàng như vậy….
“Lúc còn ở trong doanh trướng của ngươi, ta thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm nó vài lần, ta lúc ấy có cảm giác là……ngươi rất muốn thả nó.
Thời điểm ngươi đến doanh trướng nha hoàn của ngươi lấy hồ cừu, ta đã đi tìm thái y nói hắn đưa cho ta hai viên thuốc an thần, nghĩ cách để cho tiểu Cửu và con hồ ly này ăn vào.
”
“Vốn, để nha hoàn đến truyền tin cho ngươi cũng chỉ là thử vận may, nếu Thượng Quan Kinh Hồng……” Hắn nói tới đây lại dừng một chút, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, trên mặt vẫn thản nhiên: “Nếu hắn ở lại trong doanh trướng của ngươi qua đêm, thì tự ta sẽ một mình lại đây.
”
Kiều Sở hơi nhíu mi, không có lên tiếng.
Trong lòng Hạ vương đột nhiên không yên, hắn sợ nàng mất hứng, cắn chặt răng, vẫn thản nhiên cười nói: “Cũng không phải là không muốn ngươi lại đây, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy nó rời đi, lúc ấy ngươi mới có thể an tâm….
Tiểu Cửu bên đó khóc nháo một hồi liền cũng hết thôi.
”
Kiều Sở ngẩn người, nàng lúc ấy cái gì cũng không nói, vậy mà hắn lại hiểu hết tâm tư của nàng….
Lòng nàng chậm rãi cảm thấy ấm áp, cảm giác tự giễu khi nghĩ đến cái hôn kia hiện giờ toàn bộ đều tiêu tan, nàng gật gật đầu: “Ân, rốt cuộc tiểu Cửu cùng với nó quả thật vẫn là duyến thâm tình thiển.
”
Đem Nguyên Bảo cẩn thận thả xuống mặt đất, một tay nàng sờ sờ áo cừu tử trên người, nàng thở dài, vỗ vỗ cái cổ của Nguyên Bảo, ôn nhu nói: “Mau đi thôi, lớn lên giảo hoạt một chút, chớ lại để người bắt được.
”
Tiểu hồ ly lại đảo đảo xung quanh nàng, khẽ kêu ư ử mấy tiếng, nhất thời không chịu chạy đi.
“Duyến thâm tình thiển đây sao….
” Hạ vương nhẹ giọng lặp lại, nhìn nàng một cái, ngón tay dài đặt bên môi, khẽ phát ra một tiếng nhỏ khiến Nguyên Bảo hoảng sợ, toàn bộ lông đều dựng thẳng lên, hướng Kiều Sở nhìn một cái thật sâu, lập tức xoay người chạy vào sâu trong rừng.
Cánh rừng hắc ám, bóng dáng Tuyết ngân dần dần biến mất, không bao giờ còn gặp lại nữa.
Kiều Sở lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ muốn hướng Hạ vương nói lời cảm ơn, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhận thấy Hạ vương đang thật sâu ngưng mắt nhìn chính mình.
Mặt nàng lập tức nóng lên, vội vàng dời đi ánh mắt, lại lạc đến trên cánh tay hắn…nhìn thấy trên tay hắn từ nãy giờ vẫn đang cầm một cái giỏ.
Từ thời điểm gặp hắn ở cửa vào khu đi săn, nàng đã nhìn thấy cái giỏ trúc này, lúc đó cũng có chút kỳ quái.
.
Hắn một thân nam tử như thế này mà lại cầm trên tay một cái giỏ, tổng thể cảm giác có chút…không thích hợp, nhưng tâm tư của nàng vẫn đang nghĩ về Nguyên Bảo, cho nên nhất thời cũng đã quên đi cái thứ này.
Lúc này, nhằm che giấu chút hoảng hốt trong lòng, nàng cười hỏi: “Cửu gia, trên tay ngươi là cái gì vậy?”
Nghe nàng nhắc, Hạ vương như bỗng dưng nhớ tới cái gì, vội vàng đem cái giỏ đặt xuống mặt đất, cẩn thận đem một bát tử sa ở bên trong lấy ra, hân hoan nói: “Ngươi mau thừa dịp uống bát canh này đi, hôm nay ta theo phụ hoàng đi săn, săn được rất nhiều con vật, cái này là ta dùng chim trĩ thỏ hoang hầm nhừ lấy nước….
”
“Chính ngươi cô linh linh một mình ở trong trướng, Thượng Quan Kinh Hồng không hỏi mặc kệ, thậm chí đến ăn uống cũng không có lấy một người hầu hạ,” hắn nói tới đây trong lòng lại nổi giận, không khỏi cười lạnh, một lúc lâu sau mới đem tức giận đè nén, trầm giọng nói: “Lúc đó ta sai người đem cho ngươi mấy thứ kia…đầy mỡ rất ngấy, kỳ thực ngươi làm sao ăn được…nhưng ngươi rất nhanh đã đem toàn bộ những thứ kia đều ăn sạch, ta……”
…Đau lòng
Hắn dừng lại, đem hai chữ cơ hồ sắp thốt ra nuốt trở vào…
“…đã sai người cẩn thận lột sạch da, sẽ không còn mỡ nữa, sau đó đem thịt đi hầm lấy nước, ngươi uống cái này sẽ rất tốt cho thân thể, ở trong giỏ ta còn để chút than nên vẫn còn rất ấm…ngươi mau uống đi.
”
Kiều Sở kinh ngạc nhìn nam nhân nghiêm túc nói xong, tay chân vụng về đem bát canh hầm lấy ra, bộ dáng thật giống như một tiểu hài tử hiến vật quý đem bát canh đưa tới trước mặt nàng, nàng bất động đứng một lúc lâu không nói được nên lời, cuối cùng, tay hoảng hốt che miệng, thấp giọng bật khóc lên.