Kiều Sở chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày chính miệng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ mở miệng cầu hôn nàng.
Lúc này nàng biết bộ dáng của chính mình trong mắt hắn chính là có bao nhiêu phầndại ra.
Nếu vừa rồi nàng cảm giác được trái tim chính mình đập thình thịch, hiện tại nàng cơ hồ còn có thể nghe đến rõ ràng rành mạch từng nhịp tim của chính mình.
Nàng bệnh nặng vừa mới khỏi, đầu óc giống như còn đang mơ mơ hồ hồ, rồi lại giống như có ánh hào quang lóe lên, nghĩ đến một cái gì đó.
Nhân là cờ, Thiên là bàn, người ngồi ngoài không thể biết được ai là kẻ đang nắm lấy bố cục, còn ai sẽ biến thành trò cười của ván cờ này.
Ván cờ còn chưa có chơi xong, thế nhưng dường như ngay thời khắc rơi khỏi vách núi, ván cờ này lại giống như bị bàn tay ai đó lật đổ cả bàn cờ, vì thế, những quân cờ kia, có quân rơi xuống mặt đất, cũng có quân bị phong kín trong thế cục của bàn cờ.
Trên vách đá, dưới vách đá.
Trên vách đá là mọi người, dưới vách đá chính là bọn họ.
Trước kia khi xem qua bộ phim Thiên Long Bát Bộ, nàng tổng vẫn không rõ chỉ một mình Hư Trúc lại vì cái gì mà có thể dễ dàng đem ván cờ Linh Lung mà vô số tài trí chi sĩ bị vậy hãm trong đó dễ dàng phá giải.
Hiện tại nàng rốt cuộc cũng đã hiểu rồi.
Bất thức Lư Sơn diện, chích duyên thân tại bỉ; nan giải Linh Lung cục, chích nhân nhân hãm thử.
(Không nhìn thấy được bộ mặt Lư Sơn, chính là do chúng ta đang ở bên trong nó, không thể giải được ván cờ Linh Lung, chính là vì người chơi đang bị ván cờ đó vây hãm ~> Câu này không biết có thể hiểu là biến thể của Ếch ngồi đáy giếng không nữa)
Cùng nhau rơi xuống vực, nhìn hắn mất trí nhớ, rồi lại cùng nhau tiến vào một nơi xinh đẹp yên bình, cho nên cả hai người như lâm vào một màn sương mù bên trong, cho nên cả nàng và hắn đều đã thay đổi.
Tâm của hắn nhỏ đi, vì thế trong mắt hắn nàng liền bị phóng đại lên gấp mấy lần?
Tâm tiểu, nhìn đến cái gì cũng thấy đại; tâm đại, nhìn đến cái gì cũng vẫn là tiểu.
Hắn ở trong này không có tranh quyền chi tranh, không có đủ loại nữ nhân, quay qua quay lại cũng chỉ có mỗi mình nàng, cho nên hắn mới yêu nàng?
Giống như một số nam nhân trong nhân thế, có thể hắn ban đầu vốn là yêu ngươi, nhưng khi hắn đoạt được quyền hoặc quý lại sẽ bỏ ngươi mà đi, bởi vì hắn đã có một thứ khác, cho nên ngươi trong mắt hắn liền cũng nhỏ đi, vì thế ngươi từ “duy nhất” lại biến thành “một trong số” của hắn.
Lúc này nàng đối với mặt với tình cảnh này chẳng qua chỉ là đảo ngược lại mà thôi, là từ “một trong số” mà biến thành “duy nhất”.
Có đúng như vậy không, hay là nàng nghĩ sai rồi? Có khi nào là hắn quả thật yêu nàng, tâm vốn đã yêu nàng? Trong đáy lòng hắn kỳ thật có nàng, kỳ thật yêu nàng, mà hiện tại hắn không có trí nhớ, thoát khỏi cảnh phồn hoa, cho nên tình cảm của hắn chính là tình cảm chân thật tự đáy lòng?
Nhưng điều này sao có thể? Người hắn yêu nhất không phải là Trầm Thanh Linh ư?
Nàng không thể nghĩ ra.
Mà nàng, cũng đã thay đổi.
Tham sân si mạn nghi, chớ nói đến cả năm, chỉ riêng một chữ “sân” thôi là nàng đã kham không nổi rồi.
Nàng đối với hắn rõ ràng là hận, là giận, nhưng khi chạm đến thời khắc sinh tử, nàng vẫn là không thể bỏ hắn xuống được, vẫn là hôn hắn.
Nàng không biết hắn vì sao lại thay đổi, nhưng nàng tự hiểu rõ chính mình.
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện trước kia.
Vấn tình, thật sự là không nên hỏi.
Nàng nói không khóc, nhưng cuối cùng vẫn là khóc, nàng nói không thương, hiểu được chính mình có thể rời khỏi hắn, thế nhưng trong lòng vẫn là niệm.
Thời điểm ở cùng hắn, nàng chung quy vẫn là sợ chính mình lại một lần nữa yêu thương hắn, cho nên hắn sân thì nàng giận, giận hắn cũng là giận chính mình, hận chính mình không đủ dũng cảm kháng cự.
Đáng tiếc, thời khắc sinh tử nàng nhận ra rằng nàng vẫn là không thể dứt bỏ được hoàn toàn, đối mặt với sự kiên định cùng an ủi của hắn, nàng nhịn không được vẫn là đi hôn hắn.
Bởi vì hắn chính là đuổi theo nàng đến tận dưới này, vì bảo hộ nàng không bị nham thạch thương tổn mà chấp nhận chính mình bị thương.
Nguyên lai trên đời này khoảng cách xa nhất không phải là giữa sự sống và cái chết.
Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng tạm thời còn chưa chết, vậy nàng phải làm cái gì bây giờ?
Nàng đã là thê tử của hắn rồi, vậy mà cư nhiên vẫn còn cái cái ý nghĩ buồn cười là sẽ chấp nhận lời cầu hôn của hắn.
Nàng biết rõ là nàng không nên.
Quả thật là không nên.
Hắn và nàng hiện tại đi chung một con đường, trong cái thế giới bị ngăn cách này khiến cho đầu óc nàng mơ mơ màng màng, khiến nàng nhìn không rõ con đường phía trước, thâm tâm chỉ sợ cuối cùng lừa chính mình lại là tổn thương hắn.
Rốt cuộc nàng chuyển hướng đề tài, hỏi hắn: “Miệng ta rất đắng, có phải vừa rồi ngươi đã cho ta ăn dược hay không, chuyện trên người ta có độc dược ngươi có biết hay không?”
Thượng Quan Kinh Hồng thoáng do dự, môi vẫn chưa rời khỏi tai nàng, nhiệt khí phả lên mặt nàng, mở miệng nói :”Nếu không phải nàng trước đó tự xưng mình là một thiên kim tiểu thư, ta quả thật hoài nghi nàng chính là một tên đạo tặc, mười phần chắc chắn là người giang hồ, thân mình chính là dùng để thử độc, loại độc gì cũng có!”
Hắn nói xong lại cười lạnh, thanh âm sa sầm, cái loại ngữ khí ôn nhu vừa rồi khi cầu hôn nàng đã biến mất tăm mất tích, thay vào đó là thanh âm giống như đang cực kỳ tức giận không có chỗ phát tác: “Nếu tìm không thấy phương pháp trị tận gốc, nếu tìm không được cách, nàng……Nhưng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho nàng!”
Hắn cắn răng nói xong mấy câu đầu, đến câu cuối ngữ phong lại đột nhiên chuyển khiến cho nàng có chút buồn cười, nói: “Ta nhiều nhất cũng chỉ còn hai, ba năm nữa thôi.
Ngươi trước kia thích nhất là mắng ta, nói ta là quỷ đoản mệnh…..”
Nàng đang nói lại ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng cười cười.
Thượng Quan Kinh Hồng lại đột nhiên ngơ ngẩn, cảm giác không hài lòng vì vừa rồi nàng cố ý chuyển chủ đề, cùng nổi đau khi thấy nàng nói đến tình trạng thân thể chính mình, nháy mắt tất cả đều biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc…Hắn, từng nói với nàng như vậy sao?
Nhìn nàng yếu ớt nói xong lại mặt mày thâm thương nở nụ cười, khiến lòng hắn tê rần, cắn chặt răng, hắn quả thực đã từng nói với nàng những lời như vậy sao?
Lúc trước thời điểm khi nhìn thấy nàng xỉu trong lòng hắn, đầu óc hắn cơ hồ đều là trống rỗng hoàn toàn, thế nhưng ngay sau đó tất cả những dược danh, chứng bệnh, cùng phương pháp chữa trị liền từ một góc nào đó tràn qua đầu óc hắn, giống như là bản năng của hắn thức tỉnh.
Lúc này nhìn nàng hơi hơi rủ mi mắt, lòn hắn có chút cấp bách nóng nảy, không khỏi muốn phân trần liền hôn lên môi nàng.
Trên môi nàng vẫn còn lưu lại vị đắng của thảo dược, hắn cũng không sợ đắng, vốn lúc trước khi nàng hôn mê cũng là do hắn dùng miệng mớm thuốc cho nàng…..Dược này cũng là do hắn vừa nghiên cứu mà điều chế xong, cho nên hắn phải chính miệng thử qua mới dám đem nó cấp cho nàng.
Nàng không hề biết, thời điểm khi hắn điều chế xong loại dược đó, trong lòng hắn thật vui sướng không sao kể xiết, thế nhưng đến thời điểm chuẩn bệnh cho nàng, cảm giác vui sướng đó lập tức liền tan biến không còn một chút.
Bởi vì mạch của nàng xác thực chứng minh mệnh nàng là mệnh nhược.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời đi khỏi hắn, hắn nhất định phải nghĩ được cách chữa trị cho nàng, cho dù có phải trả bất kỳ cái giá nào đi nữa! Đầu óc hắn không ngừng suy nghĩ, trong lòng lại chua sót bất an, miệng hung hăng hôn nàng, muốn mượn cảm giác ôm lấy thân thể sống lúc này của nàng mà xua đi cảm giác sợ hãi tận đáy lòng chính mình.
Kiều Sở chỉ kịp cảm thấy trên lưng căng thẳng, môi bất chợt đã bị môi hắn bao phủ, hắn rất nhanh liền dùng đầu lưỡi khiêu mở răng nàng trợt tiến vào bên trong cùng đầu lưỡi của nàng dây dưa một chỗ, hô hấp của nàng tựa hồ toàn bộ đều bị hắn cướp đi, nàng nhịn không được muốn đẩy hắn ra, nhưng một tay hắn đã nâng lấy người nàng, đem nàng gắt gao ôm càng chặt hơn, vạt áo bị tay hắn thật mạnh đẩy ra……