Người nàng đã bị hắn áp lên bàn trà, một tay hắn thâm nhập vào trong lớp y phục, luồn vào dưới lớp yếm nắm lấy nơi mềm mại của nàng, hắn thô ách hôn lên cổ nàng.
Sau đó hắn ngừng lại một lát, cử chỉ đột nhiên chuyển thành ôn nhu, một tay đặt tại xương quai xanh của nàng cẩn thận chơi đùa, miệng ngậm lấy một bên nụ hoa, đầu lưỡi chậm rãi cuốn lấy, khơi mào một trận run rẩy, lửa nóng tê dại trong thân thể nàng.
“Kinh Hồng, đừng…”
“Đừng…”
Nàng muốn kháng cự, nhưng thân thể vẫn mâu thuân không kìm được khẽ rên rỉ, trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm đó hắn dụng cường đối với nàng, lòng nhất thời kinh động, hơn nữa, vết thượng trên người hắn tuy đã được Lữ Tống trị liệu, tuy không chết được, nhưng vẫn còn nặng, hắn thật sự là điên rồi!
Nàng ngừng đẩy hắn, không dám dùng lực sợ kinh động đến vết thương của hắn, trước tình huống thế này, nàng chắc điên lên mất thôi!
Nàng đâu biết tình trạng của Thượng Quan Kinh Hồng so với nàng còn thê thảm hơn rất nhiều…
Thượng Quan Kinh Hồng hiện tại đã mất trí nhớ, nhưng thời điểm khi xâm thượng thân thể của Kiều Sở, hắn rõ ràng cảm giác được, hắn trước kia nhất định cũng từng có nữ nhân, nhưng chưa bao giờ gặp qua cảm giác thất thố giống như lúc này.
Vết thương trên người hắn còn chưa lành hẳn, cả người vẫn còn kịch liệt đau, thế nhưng lại bức thiết muốn chiếm lấy nàng, nhưng trừ bỏ lúc đầu khi đẩy ngã nàng hắn còn có chút cuồng loạn, còn hiện tại, hắn thầm nghĩ chỉ muốn đối với nàng thật ôn nhu.
Hắn biết nàng đối với hắn vẫn còn phòng bị, hơn nữa nàng còn không phải thê tử của hắn, hắn không nên làm như vậy!
Nhưng trong lòng hắn không ngừng mâu thuẫn, rồi lại nhịn không được muốn có nàng…Nàng một thân ngoại bào mở rộng lộ ra da thịt trơn bóng như ngọc, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, cùng với xúc cảm truyền tới từ ban tay đang nắm lấy nơi đẫy đà, tất cả khơi dậy toàn bộ dục vọng trong lòng hắn.
Tình cảm cùng dục vọng.
___Hắn muốn có được nàng.
Trong đầu hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia, rồi lại đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, trong hư không, một nam tử toàn thân trường bào tuyết trắng lẳng lặng nhìn hắn, giữa trán có một nốt chu sa đỏ thẫm, lông mày như núi, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, khẽ lắc đầu, trên khóe môi là mỉa mai, là trào phúng, là châm biếm, là quyết tuyệt.
Tựa hồ như muốn nói: nàng không phải là người mà ngươi nên yêu.
Ngươi không nên đối với bất luận kẻ nào động tình.
Không nên.
Nhưng nếu người đó là nàng thì sao? Hắn cười lạnh, trong lòng bỗng dưng nổi lên một cỗ sát ý: Kẻ nào dám cản trở hắn và nàng, hắn nhất định giết kẻ đó!
Hắn lạnh lùng nhìn lại nam tử kia, chỉ thấy nam tử bất lực đóng mắt lại, phất tay áo bỏ đi, trên môi ý cười như có như không.
Hắn chợt nhận ra, dung mạo của nam tử kia..không phải chính là hắn đó sao.
Hắn chấn động, nhưng nam tử đã biến mất không còn thấy bóng dáng, dường như người nọ vốn chỉ là một ảo ảnh, trước mắt hắn lúc này lại là thân thể xinh đẹp của Kiều Sở, nàng đôi mắt khép hờ, sóng mắt chậm rãi lưu chuyển.
Hắn càng lúc lại càng hận chính mình, cắn răng nghĩ muốn dừng tay, nhưng vẫn là nhịn không được, lần nữa hôn lên đôi môi anh đào đã bị hắn hôn đến mức sưng tấy.
Miệng bị hắn ngăn chặn, bao nhiêu lời lẽ muốn nói đều bị hắn một phen nuốt trọn, y phục bị lôi kéo xộc xệch, bao khố bị ngón tay thon dài của Thượng Quan Kinh Hồng lướt nhẹ qua, Kiều Sợ rùng mình một cái, đầu óc tỉnh táo lại, cắn răng dùng sức đẩy, hoàn toàn mặc kệ thương thế của hắn.
Hắn không kịp đề phòng cho nên cả người liền bị nàng đẩy qua một bên, miệng lưỡi của nàng lúc này mới được giải phóng, lập tức nói ngay: “Thượng Quan Kinh Hồng, đừng ép ta phải hận ngươi”
Nàng nói xong không khỏi cười khổ, bị hắn một phen chơi đùa, dư vị còn chưa tan hẳn khiến cho giọng nói của nàng phát ra càng thêm kiều mị, nào có lộ ra nửa điểm gì gọi là tàn nhẫn.
___Đừng ép ta phải hận ngươi.
Ngày trước cười nhạo người đời nói ra những lời như thế, hôm nay lại thành ra đi cười chính mình.
Nhưng nàng và hắn là không thể được! Nếu không nợ nần giữa bọn họ về sau biết phải tính toán thế nào.
Trừ phi là hắn vĩnh viễn mất đi trí nhớ, còn một khi hắn khôi phục trí nhớ, khi ấy hắn còn có thê tử Lang Lâm Linh, còn có Trầm Thanh Linh_nữ nhân mà hắn yêu nhất!
Thượng Quan Kinh Hồng chấn động, ánh mắt thâm trầm nóng rực nhìn nàng đăm đăm, liếc nàng một cái sau đó từ từ thẳng người dậy, đem cái yếm của nàng trước đó đã bị hắn kéo lên chậm rãi kéo xuống, vuốt cho phẳng phiu, lại cẩn thận khép lại y bào, buộc lại dây thắt eo váy cho nàng.
“Sau này cấm ngươi làm bừa như thế nữa, ngươi sớm biết trong lòng ta đã có người khác.
Câu hỏi của ngươi ta cũng sẽ trả lời ngay bây giờ: ta sẽ không thành thân với ngươi.
Nếu ngươi không bằng lòng thì từ nay chúng ta mỗi người một đường, ta không còn là cái gì mà tiểu thư của ngươi nữa, mà ngươi cũng sẽ không còn là đầy tớ trong nhà của ta” Nàng một tay nắm chặt vạt áo bào chính mình, khàn khàn giọng nói với hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi đứng thẳng dậy, hơi rủ mi mắt, thản nhiên nói: “Ta biết trong lòng nàng có người khác, nhưng ta biết nàng đối với ta không phải không có cảm giác, nếu không đêm qua nàng sẽ không…”
Hắn nói xong tay chạm khẽ vào bờ môi mình, cũng hơi lạnh giọng nói tiếp: “Ta sẽ không đi đâu cả, nàng nguyện ý để ta làm đầy tớ thì ta sẽ vẫn là đầy tớ của nàng, tùy theo ý nàng hết.”
Lòng nàng thống khổ, ánh mắt tán loạn vô ý rơi xuống chân mình…Nghĩ tới vừa rồi hai người kịch liệt dây dưa, cả giày thêu của nàng cũng rớt ra rồi…Lại nhớ tới tối hôm qua khi đi ngủ nàng đã tháo giày ra, đến lúc tỉnh lại trên người lại chỉnh tề, hẳn là do hắn giúp nàng mang giày vào.
Hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, sau đó lập tức ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn chân của nàng thay nàng mang giày.
Nàng giống như chạm phải cái gì nóng bỏng tay, liền cuống quýt giãy khỏi tay hắn, lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy khỏi dược phòng.
“Nàng về phòng ngủ thêm chốc nữa đi, chuẩn bị xong dược ta sẽ gọi nàng, dược tối hôm qua ta cho nàng dùng chính là dược giảm đau, còn dược này là để bồi bổ nguyên khí, đối với thân mình của nàng rất có lợi.
Trên người của nàng trúng độc ta đã cẩn thận chẩn bệnh qua, Tuyệt nhan đan quả thật không cần vội, còn độc hàn lan cũng không cần lo lắng quá, nơi này của Lữ Tống có rất nhiều thảo dược, ta chỉ cần vài ngày là có thể điều chế xong giải dược.
Chỉ còn lại loại độc phát bệnh theo giai đoạn kia, người chế độc lại chính là cao thủ, độc này dùng nhiều loại độc vật mà chế thành, ta cần phải nắm trong tay độc dược mới có thể biết thành phần chuẩn xác, lúc đó mới có thể phối được giải dược cho nàng.
Nhưng hiện tại nàng chỉ cần dùng dược giảm đau cùng bồi bổ nguyên khí kia là được, chờ sau khi thân thể của nàng tốt hơn ta liền mang nàng rời khỏi nơi này, đến lúc đó nàng hãy nói cho ta biết nàng là như thế nào mà bị trúng độc, ta sẽ bắt kẻ hạ độc nàng phải giao ra giải dược, hoặc là sẽ lấy độc dược trên người hắn để điều phối giải dược.
Nàng cũng đừng lo lắng quá, trên người nàng hiện tại còn có ít nhất hai viên Bách thảo hoàn giữ mệnh, hơn nữa…..còn có ta vẫn sẽ luôn ở bên nàng.”
Sau lưng, hắn thản nhiên nói, ý tứ đều rất rõ ràng.
Kiều Sở mãnh liệt chấn động, nàng biết, cái loại độc phát tác theo giai đoạn mà hắn nói chính là độc dược của Kiều Mi, độc kia chắc chắn là nàng ta lấy trong tay Phượng Thanh đại phi, hắn kỳ thật cũng đã lấy được độc dược trên người Kiều Mi, hiện tại còn để ở trong Duệ vương phủ, chẳng qua là hắn không nhớ mà thôi.
Nhưng, tại sao lại là hai viên Bách thảo hoàn?