Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh: “Chuyện bọn họ hôn mê chắc chắn cũng không phải chuyện đơn giản.
Kiều Sở, nàng ngẫm lại đi, bọn họ lúc đầu đem theo nô bộc đến nói là để cho chúng ta sai bảo, nhưng cuối cùng Nhược Tuyết công chúa lại tìm cớ mang người về.
Nàng có biết tại sao không?”
Kiều Sở vốn còn đang hãi hùng vì vừa mới chứng thực được Nhược Tuyết chính là Kiều Mi, lúc này nghe hắn hỏi, vội giục hắn: “Mau nói!”
Vừa nói xong, thắt lưng đột nhiên căng thẳng, cả người nàng nhất thời bị áp vào trước ngực hắn, nàng thốt nhiên chấn kinh, buồn bực nắm lấy tai hắn dùng sức nhéo.
Thượng Quan Kinh Hồng cười đến mặt mày chây lười, tóm lấy tay nàng đưa tới bên miệng hôn một chút, môi hắn thậm chí còn tiếp tục dây dưa trên đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
Cả người Kiều Sở như muốn mềm nhũn, trong lòng run lên, muốn đánh hắn, thế nhưng lại tìm không ra chút khí lực đi chống cự, thậm chí đáng giận hơn là nàng còn rúc vào trong lòng ngực của hắn, tay kia thì rất nhanh níu lấy y phục của hắn.
Nàng lập tức cao giọng nói: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi còn tái làm bừa, ta sẽ giận ngươi đó”
Thượng Quan Kinh Hồng lúc này mới có chút lưu luyến buông nàng ra, nàng lại một lần nữa quay về ngồi trên đùi hắn, ra lệnh: “Nói tiếp”
Hắn hừ nhẹ, nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng cười lạnh: “Nguyên nhân đó là_______”
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của hắn, Kiều Sở buồn cười, xì một tiếng nở nụ cười, nhất thời lo lắng trong lòng cũng vơi đi vài phần.
Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng cong lên…Nàng cũng có lúc sẽ cười như vậy a.
Tay hắn nhẹ lướt qua mặt nàng, hưởng thụ xúc cảm da thịt non mềm lành lạnh, xem như tự dành cho mình chút tưởng thưởng, hơi khép mắt lại, chậm rãi nói: “Kiều Sở, nàng không phải người ngốc, chỉ là thiếu đi một phần tâm cơ tính nhân độ nhân.
Cái kia không phải rất dễ hiểu sao, con dâu của Kỷ lão đầu lanh mồm lanh miệng, theo trong lời nói của nàng ta chứng thực nàng ta cũng có biết chuyện một nhà tộc chủ hôn mê, mà Kỷ lão đầu là người nghiêm khắc, nếu là chuyện cơ mật quan trọng, nàng nghĩ ông ta có khả năng sẽ nói với con dâu hay sao.
Nhưng nàng ta nếu có thể biết, kia chứng minh rằng chuyện hôn mê này tất cả mọi người trong Thiên Thần thôn này cũng đều đã biết”
Kiều Sở nhìn bộ dáng kiêu ngạo giảng giải của hắn, vốn định mở miệng mắng một câu, lúc này nghe hắn nói như vậy liền ngẩn ra, nàng cũng không phải người ngu ngốc, lập tức liền hốt hoảng: “Nhược Tuyết kia chính là không muốn chúng ta có thể hỏi được tin tức từ trong miệng mấy nô bộc đó”
Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu: “Cả trẻ con cũng rất dễ dạy”
Kiều Sở lạnh lùng cười: “Có điều Thiên Thần thôn này cũng không phải chỉ có bấy nhiêu người đó”
Thượng Quan Kinh Hồng đè lại thân người đang muốn nhỏm dậy của nàng, thản nhiên nói: “Vô dụng thôi, từ lúc bọn họ rời đi thì tin tức rất có thể đã truyền ra khắp thôn rồi, làm cho tất cả mọi người đều phải giữ bí mật chuyện này, hiện tại nàng có ra ngoài tìm người để hỏi cũng vô ích thôi”
Kiều Sở cắn môi, cũng hiểu được điều hắn nói là sự thật.
Nàng có chút thiếu kiên nhẫn, lại nghe hắn nói tiếp: “Nếu chỉ là một cái bí mật không được coi là bí mật, vì cớ gì phải che giấu với chỉ hai chúng ta, ta và nàng căn bản không phải là người trong thôn, cho dù chúng ta có biết hẳn cũng không thể gây trở ngại gì được”
“Hơn nữa, có một điểm không biết nàng có chú ý đến hay không, bọn họ vốn lúc đầu cũng không có ý đi giấu diếm, bởi vì trước đó trưởng lão kia vô tình nói ra, việc bọn họ đến tìm Lữ Tống thứ nhất là để chẩn bệnh cho Bình nhi, thứ hai cũng là vì công chúa vừa mới tỉnh dậy, lúc sau, khi ta hỏi đến tình huống hôn mê của công chúa, tộc chủ mới lập tức ho khan cảnh báo, làm cho mọi người giữ miệng”
“Ý ngươi là, việc che giấu chúng ta, trước hết chính là chủ ý của tộc chủ?” Kiều Sở trong lòng càng phát ra kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Khoan đã, ngươi lúc đó là cố ý hỏi sao?”
“Ừm, nàng lúc ấy không phải cứ luôn nhìn chằm chằm Nhược Tuyết công chúa hay sao, ta liền đoán nàng đã sớm biết được điều này”
“Tự cho là đúng” Kiều Sở hơi hừ một tiếng, đánh nhẹ người nào đó một cái.
Thượng Quan Kinh Hồng bắt lấy tay nàng, tiếp tục nói: “Còn có điểm thứ ba, nơi này ngày đêm biến hóa phức tạp cổ quái, chúng ta là người thường, vẫn là nên trở về chỗ của chúng ta mới tốt”
Kiều Sở nghe hắn phân tích, sự chẳng phân biệt lớn nhỏ đều nhạy bén thấu đáo, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi biết nhiều thứ không ổn như thế, vậy mà cũng không thèm nói cho ta biết”
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chằm chằm nàng một lúc thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Những cái đó cũng không phải thứ gì tốt, không tất yếu phải nói cho nàng biết, khiến nàng thêm lo lắng.
Ta là nam nhân, nàng chỉ cần biết có ta luôn bảo hộ cho nàng là đủ rồi”
Kiều Sở nghe vậy chợt ngơ ngẩn, trong lòng yếu mềm cứ thế càng lúc càng tăng thêm.
Sau một lúc lâu nàng che miệng khụ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ân, chờ Lữ tiên sinh trở về, đem trí nhớ của ngươi khôi phục xong chúng ta liền rời đi”
Qua một hồi phân tích thấu đáo, nàng hiểu một nhà tộc chủ đó thật ra vốn là “thân nhân” của nàng, nhưng bọn họ vì sao phải làm như vậy, nghĩ muốn tính kế cái gì, hoặc là nói, phía sau phải chăng còn có một bí mật nào đó mà nàng không thể biết hay sao.
Nàng đoán không ra, hết thảy đều quá mức cổ quái, nàng chỉ biết là nàng cùng Thượng Quan Kinh Hồng phải sớm rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nàng đang một bên suy nghĩ, lại chú ý tới hắn hơi chần chờ, sau đó nói, nhanh đúng là cần phải nhanh, nhưng nếu hắn quả thật trở về sớm đi nữa thì chúng ta vẫn cần phải đợi thêm vài ngày nữa mới có thể đi.
Lòng Kiều Sở thoáng qua cái gì, trực giác của nữ nhân mách bảo cho cho nàng biết một điều, nàng ngưng mắt nhìn ra cửa, nhàn nhạt nói: “Liền để cho một cái người không có tâm cơ như ta thử đoán xem, ngươi tuy là không muốn lưu lại nơi này lâu tránh phiền toái, nhưng ngươi vẫn muốn nán lại là để điều chế xong giải dược cho Nhược Tuyết công chúa rồi mới đi.”
Nàng nói xong, thẳng từ trên người hắn đứng lên, cúi người mang giày, hắn đưa tay muốn kéo nàng lại, nhưng nàng đã lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn muốn ta thực hiện lời hứa buổi tối cùng ngươi ngủ chung giường thì đừng ngăn cản ta, ta muốn ra ngoài một chút”
Cánh tay của nam nhân sựng lại giữa không trung, Kiều Sở cũng không thèm liếc hắn một cái, bước nhanh ra khỏi phòng.
Ốc xá Thiên nhân.
Một đôi vợ chồng trẻ dẫn theo một đứa nhỏ, khẽ mỉm cười nhìn về phía Kiều Sở.
Vị phu nhân tha thiết hỏi: “Kiều tiểu thư, cô còn cần thêm thứ gì nữa không a? Hay là chúng ta bắt cho tiểu thư một ít cá nhé?”
Kiều Sở lắc lắc đầu, nắm thật chặt giỏ trúc chứa đầy rau xanh trong tay, thành khẩn nói: “Đa tạ tẩu tử, như thế này là đủ rồi”
Lúc ra khỏi Y lư nàng liền lang thang vô định một lúc lâu, cuối cùng mạo muội vào một gia đình xin ít rau củ.
Lúc này, nàng nhìn về chân trời phía xa xa, cảnh thật sự là rất đẹp, nhưng quan trọng là trời sắp tối rồi.