Kiều Sở nghĩ một lát, có chút khó xử nói: “Ta có thể giúp các vị làm việc gì hay không, việc nhà việc nông, việc gì ta cũng có thể làm, nếu cứ cầm không đồ của các vị, ta………”
Đôi vợ chồng trẻ vội vàng lắc đầu, Kiều Sở chỉ có thể luôn miệng cảm tạ, sau đó liền cáo từ.
Vừa mới bước ra khỏi hàng rào nhà người ta, nàng lập tức dừng lại, ở bên cạnh hàng rào, Thượng Quan Kinh Hồng đứng ở đó đang bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt còn mang theo ánh lửa.
Hắn vươn tay muốn cầm lấy giỏ trúc thay nàng, nàng vội đem giỏ thu lại, không cho hắn chạm vào, trong lòng cực kỳ bối rối cùng có chút xấu hổ.
Thượng Quan Kinh Hồng thu tay, thản nhiên nói: “Người ta đang nhìn kìa”
Kiều Sở hơi ngiêng người quan sát, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ cùng đứa nhỏ ở sau lưng hai người đang vẫy vẫy tay chào.
Tại một nơi yên bình không nhiễm bụi trần thế tục giống như thế này, con người ai cũng đều là chất phát.
Nàng hiện tại nếu cố chấp giằng co với hắn, một nhà ba người này nhất định sẽ lại gần khuyên bảo, sau đó chuyện rất có thể sẽ truyền đến tai Nhược Tuyết….
.
Nàng tự giễu cười, nàng có phải là đang ghen tuông không, trước kia có Thanh Linh cùng Lang phi, nàng thật sự còn không có nhạy cảm đến mức như vầy, có phải bởi vì hiện tại cảm thấy được hắn yêu nàng, cho nên lòng mới rối loạn, mới sợ tin tức nàng và hắn cự cãi truyền đến tai Nhược Tuyết, để cho Nhược Tuyết thừa nước đục thả câu? Cho dù nàng đã biết rất rõ Nhược Tuyết là Kiều Mi, là thái tử phi, căn bản không thể cùng hắn….
Nàng tự giễu chính mình, cuối cùng quyết định không bướng bỉnh nữa, đem giỏ đưa cho Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng sau đó liền thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng, khóe miệng treo lên một nụ cười…thậm chí không cần che giấu.
Hắn cho dù đã thay đổi, nhưng bản tính thật vẫn như cũ, mất trí nhớ nhưng không mất kí ức, hắn tổng vẫn thành thạo cách làm thế nào để uy hiếp, cường thủ hào đoạt, hơn nữa, còn yêu rất nhiều nữ nhân.
Vừa mới tiến vào nhà, Kiều Sở chỉ vừa nghe tiếng cửa phòng đóng lại, hai vai sau đó lập tức bị bàn tay to của nam nhân cầm thật chặt, cả người áp vào cánh cửa, Thượng Quan Kinh Hồng ánh mắt nóng rực như lửa nhìn chằm chằm nàng, giỏ trúc sớm bị hắn ném xuống mặt đất.
“Kiều Sở, đừng giận ta” Đáy mắt hắn có chút thống khổ, sau đó tự giễu cười nói: “Đối diện với nàng, ta thật giống như một tên ngốc tử”
Kiều Sở trong lòng chua chát, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng với một điều kiện, ngươi sẽ không chữa trị cho Nhược Tuyết”
Độc kia chính là cho nữ nhân mà ngươi yêu nhất dùng để chế trụ Kiều Mi, nếu ngươi giúp Kiều Mi giải độc, Kiều Mi liền sẽ đem chuyện Thanh Linh là cơ sở ngầm của ngươi nói cho thái tử biết, lúc đó Thanh Linh gặp chuyện, người đau khổ nhất còn không phải là ngươi?
Có điều hiện tại, nàng không nghĩ muốn sẽ đi giải thích, nói với hắn về tất cả mọi chuyện.
Trong hai ngày này, nàng thật ra rất vui vẻ.
Tự đáy lòng nàng kỳ thật vẫn luôn hy vọng trước khi Lữ Tống trở về, nàng còn có thể cứ tiếp tục giống như thế này thêm vài ngày nữa, được yêu bởi một người vốn dĩ vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ dành cho nàng tình yêu chân thành.
Ý cười trên miệng Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi nhạt đi, nhưng vẫn gật đầu, kiên định nói: “Được, ta liền làm như ý nàng muốn”
Kiều Sở cảm thấy hai vai được buông lỏng, hắn cũng không quay đầu lại liền hướng dược phòng mà đi, thanh âm như mỉa mai truyền đến: “Ta mặc dù đã mất đi trí nhớ, nhưng ta vẫn cho rằng, nàng là người thiện lương”
Thẳng cho đến khi thân ảnh cao lớn kia hoàn toàn khuất ra khỏi tầm mắt, Kiều Sở vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó chậm rãi cúi người nhặt giỏ trúc trên mặt đất lên.
Nga, ta đã tự mình giống như một kẻ khất thực đi xin chút rau củ này về cho ngươi, cho dù chúng không mấy đáng giá, nhưng ngươi không phải là cũng không nên nói ta như vậy chứ?
Nàng nghĩ, run rẩy cười cười.
Thời điểm muốn xoay người đến phòng bếp, ánh mắt nàng đột nhiên vô ý dừng ở hòm thuốc còn để mở đặt ở đầu trường tháp.
Treo giỏ trúc ở một bên cánh tay, nàng lấy ra quyển tiểu trát đặt bên trong hòm thuốc, chậm rãi mở ra xem.
Ngay tại trang thứ nhất, có một hàng chữ Khải thư không tính là thanh lệ đập vào mắt nàng.
Ngươi gặp, hoặc là không thấy hắn/ hắn ở chỗ này/ không buồn không vui/ ngươi nhớ, hay là không nhớ hắn/ tình ở chỗ này/ không đến không đi/ ngươi yêu, hay là không yêu hắn/ yêu ở chỗ này/ không tăng không giảm…
Một đời kia, hắn chuyển sơn chuyển thủy chuyển Phật tháp, chẳng cần kiếp sau, chỉ vì muốn được gặp lại ngươi trên cùng một con đường;
Một cái chớp mắt kia, hắn trụy phàm thành ma, không cần tái sinh, chỉ vì muốn bảo hộ ngươi đời đời bình an…
Nhược oán biệt ly, oán trường cửu, cầu không được, bỏ không xong, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào một mùa lãnh bất lãnh, đến nổi bỏ lỡ cả một mùa đông mĩ bất mĩ; nếu không biết ngày sau núi cao lộ trường, đương một cái chớp mắt.
Tim nàng giống như bị vật gì đó hung hăng xuyên vào, kia đều là thi từ của Lục thế đạt lại lạt ma Thương Ương Gia Thố, rồi lại dường như không phải, nàng run rẩy nhìn lại trang giấy, tầm mắt mông lung, nhìn đến phần lạc khản đề bên dưới có ghi: Tiểu Thất gửi đến Phi Thiên cùng Nhược Lam.
Đêm, khu đi săn của Duệ vương, từ nơi này nhìn ra, có thể thấy phía xa xa ánh lên đốm sáng của lửa trại.
“Ai?” Trong bóng đêm, một nam nhân chậm rãi đạp trên nền tuyết mà đi, đột nhiên quay người, lạnh lùng nhìn về một chỗ sâu bên trong cánh rừng.
“Tu vi của Lữ tiên sinh cũng càng lúc càng cao thâm, ngay cả tung tích của cô cũng có thể bị tiên sinh phát hiện” Trong rừng, một nam tử toàn thân y phục như tuyết trắng ôm theo một nữ tử khoác trên mình áo cừu tử màu đỏ thẫm chậm rãi từ trong cánh rừng bước ra.
Trong bóng đêm mông lung, mơ hồ có thể nhận ra được nam tử được gọi là Lữ tiên sinh kia đích thực chính là Lữ Tống.
Nhìn thấy hai người mới đến, Lữ Tống cũng chấn động, lập tức hơi cúi người: “Điện hạ, nương nương”
Vị điện hạ trong miệng hắn lại không phải là thái tử điện hạ Thượng Quan Kinh Hạo, mà chính là một nam tử bộ dáng hoa quý, mắt phượng hẹp dài, hắn đang ôm một nữ tử trong lòng, đạp tuyết mà đến, mâu quang lười biếng tựa tiếu phi tiếu, hiện rõ lên trong đêm tối một đôi mắt tinh duệ thâm trầm, khiến người ta nhìn thấy lập tức phải sinh sợ hãi.
Ngược lại nữ tử trong lòng hắn thì không hề mang ý cười, nàng dung mạo mềm mại xinh đẹp, nhưng sắc mặt xanh trắng, đáy mắt u tối mang theo vẻ không khỏe.
Nàng bị nam nhân bá đạo ôm chặt trong lòng, nhìn Lữ Tống gật đầu đáp lễ một cái, sau đó mí mắt liền rũ xuống, yên lặng điềm tĩnh.
Nếu không phải hắn đã biết rõ khi đó Long Vô Sương ở Tây Hải đã hao tổn sức lực như thế nào để cướp lại vị muội muội Niên Lâm Lang này từ tay địch nhân, sau đó dùng công lực nửa đời tu hành của mình truyền cho nàng, một mình một người chống chọi với mười tên thần phật, bảo hộ nàng không chút thương tích mang về tẩm cung, còn chính mình thì trọng thương, Niên Lâm Lang cực kỳ bi ai khóc đến ngất đi ở đại điện, sau lại, tin tức đại hôn của hai người liền truyền khắp thiên giới….
Nếu không phải đã biết rõ những chuyện đó, Lữ Tống lúc này cơ hồ phải hoài nghi vị Niên tiểu thư này có phải hay không là bị Long Vô Sương dùng vũ lực mà cường đoạt về.
Nam tử phượng mâu trước mắt này xác thực chính là Long Vô Sương, là con trai của Tiểu Thất và Thiên giới đế quân Long Phi Ly, mà nữ tử này chính là muội muội của Long Vô Sương, cũng chính là tân phi của hắn, Niên Lâm Lang.