Tròng mắt tối đen rét lạnh.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm mỹ nhân ở phía sau nàng, mà đuôi mắt lại âm thầm ngưng hướng nàng.
Kiều Sở nhẹ nhàng thở ra, là hắn!
Là Thượng Quan Kinh Thông!
Là hắn đã tóm lấy trường tiên của Ngân Bình đang cuốn lấy người nàng, vận công chặt đứt nó.
Nàng hiểu, nhìn thấy hắn khiến cho tâm nàng thật nhẹ nhõm.
Hắn sẽ luôn xuất hiện những lúc nàng cần có người bên cạnh nhất.
Nàng cũng không biết lúc này nên cười hay nên thán, rồi trong lòng nhất thời lại căng thẳng.
Bởi vì cả thái tử lẫn Trữ vương đều đang có mặt ở đây, nếu hiện tại hắn ra mặt trợ cho nàng, vạn nhất thân phận nàng bị bại lộ, người gặp rắc rối nhất định sẽ là hắn!
Nàng lặng lẽ liếc mắt đánh giá thái thử, quả nhiên người nọ đang hơi nhướng mày, ánh mắt xẹt qua Trữ vương, sau đó lại thản nhiên quay về nhìn Hạ vương.
Cả Trữ vương cũng đang trầm mặc nhìn Hạ vương, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Hạ vương có lẽ cũng đã sớm nhận ra hai người, cũng biết bọn họ đang quan sát hắn, nhưng lúc này hắn mâu quang khẽ động, nhưng chỉ coi như không nhìn thấy bọn họ.
Ngân Bình bước nhanh tới, trong mắt hiện lên vẻ minh lệ, không giận ngược lại còn cười: “Được lắm, tên tiểu nhân nhà ngươi, nếu ngươi đã dám giúp nàng, ta liền nhìn xem là cổ ngươi cứng hay là đao của ta bén, Bình Quế, bắt lấy hắn!”
“Ngân Bình, chớ động thủ, nam tử này võ công rất lợi hại!”
Kiều Sở chỉ nghe Thuần Phong quát khẽ một tiếng, nhưng hắn vẫn là trễ một bước, Ngân Bình thân thủ lúc đó đã hung hăng chộp về phía nàng, mà bên kia, nam tử gò má cao được gọi Bình Quế “Vâng” một tiếng, sau đó liền phi thân lên, hướng Hạ vương công kích.
Nàng tuy không học võ nhưng nhìn kình phong xuất ra liền cũng đoán được chiêu thức kia là cực kỳ sắc bén.
Trong lúc bối rối, nàng chỉ nghe Hạ vương một tiếng cười lạnh, thân mình hắn nhoáng lên, liền sau đó trên vai nàng đã cảm nhận một trận ấm áp, nàng cả kinh, nhưng cảm nhận lực đạo này rất mềm nhẹ, cả người nàng đã ghé sát vào trước ngực Hạ vương, còn Bình Quế bên kia thì đã ngã lăn trên mặt đất.
Ngân Bình giật mình cứng người tại chỗ.
Nàng từ nhỏ tới lớn đã quen sống an nhàn sung sướng được người nuông chiều, cho nên chưa từng thử qua sự việc gì giống như vậy.
Kiều Sở không muốn gây ra chuyện phiền toái lớn, liền phóng thấp thanh âm nói: “Cửu gia, đủ rồi”
“Không” Hạ vương chậm rãi phun ra một chữ, mâu quang tối sầm lại, một tay ôm lấy cả người nàng, còn một tay đã rút ra nhuyễn kiếm đeo bên thắt lưng.
Thuần Phong lập tức biến sắc, mà cả lão giả bộ dáng uy nghiêm vốn ngồi cùng bàn với hắn cũng đã nhanh chóng phi thân lên, nhưng rốt cuộc vẫn là chậm một bước.
Thực khách trong tửu lâu chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó là nghe tiếng nữ tử Ngân Bình kia hét lên, thanh âm bén nhọn kinh hãi, đến khi con mắt của bọn họ theo kịp tình hình thì đã thấy cả người nàng ở giữa không trung, cũng là do nam tử áo lam kia dùng nhuyễn kiếm quấn lấy eo nàng kéo nàng lao ra ngoài.
Ai cũng không nghĩ tới nam tử này nhìn bộ dáng đẹp đẽ quý giá, nhưng ra tay lại không một chút lưu tình như vậy.
Hắn đột nhiên thu lại nhuyễn kiếm, Ngân Bình liền từ giữa không trung thẳng tắp rơi xuống đất.
Mọi người đều cả kinh, này mặc dù không quá cao, nhưng thẳng tắp rơi xuống chắc chắn là không dễ chịu một chút nào.
Thêm nữa, nguyên nhân vì nàng bị nam tử áo lam kia dùng kiếm cuốn ra, kéo về phía hắn cho nên Ngân Bình đã sớm không còn ở vị trí lúc đầu nữa, lúc này nàng té xuống cực nhanh mà Thuần Phong cùng lão giả kia lại cách nàng một quãng, căn bản không thể đỡ kịp nàng.
Kiều Sở hoảng hốt, vội lôi kéo áo hắn lắc lắc đầu.
Hạ vương hơi nhướng mày, khẽ thở dài, đồng tử trong mắt co lại, lại giống như không muốn buông nàng ra, chỉ đem nhuyễn kiếm ném xuống đất, thân thủ vói xuống thắt lưng rút ra đai lưng vận lực phóng tới cuốn lấy eo của Ngân Bình, sau đó đem nàng cuốn đến phương hướng của Thuần Phong.
Ngân Bình một phen kinh hãi còn chưa kịp trấn định đã được Thuần Phong đón lấy, nàng lăng lăng nhìn đai lưng của nam tử đang cuộn quanh thắt lưng chính mình, sắc mặt nhất thời liền đỏ lên, bỗng dưng chuyển mắt nhìn về nam tử ở phía đối diện.
Bốn phía âm thanh náo loạn, Kiều Sở đang muốn tránh thoát ra khỏi lồng ngực của Hạ vương, bỗng dưng chú ý đến ánh mắt của Ngân Bình, tâm tình nàng có chút thả lỏng, liền trêu ghẹo hắn: “Cửu gia, người ta là coi trọng ngươi đó”
Nàng nói xong, lại cảm thấy lòng bàn tay nam nhân đặt phía sau lưng nàng nóng rực như sắt nung, có chút như không muốn buông nàng ra, Thượng Quan Kinh Thông nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có nhất mạt sóng ngầm cùng tự giễu.
Nàng cảm giác có chút hít thở không thông, tự đáy lòng nổi lên một trận hoảng loạn.