Hạ vương không nói chuyện, trong miệng “giá” một tiếng, buông nàng ra, cả hai tay ghì chặt dây cương, con ngựa phi càng lúc càng nhanh hơn, làm kinh động đến không ít người đang đi lại trên đường.
Rất nhanh toàn bộ hàng quán, cửa hiệu lẫn đám đông người đi lại tấp nập đã bị bọn họ bỏ lại phía sau lưng, còn có cả thanh âm mua bán ra giá của người bán hàng lẫn người mua, cùng đủ loại thanh âm bàn tán của một vài người hiếu kỳ nhìn bọn họ, hết thảy cũng đều bị gió tạt qua tai cuốn bay đi mất.
Sâu bên trong chợ có rất nhiều nhà dân.
Mái hiên nhà ai lợp ngói lưu ly ngũ sắc tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngưng tụ lại thành những đốm sáng lân quang, tựa như những hạt trân châu lắp lánh được người ta khảm vào.
Cây nhà ai đang nảy chồi đâm lộc, cành lá xanh mơn mởn, xào xạc đung đưa trong gió.
“Ta mỗi lần đều bị ngươi tính kế, ngươi không thể tha cho ta một lần nào được sao?”
Mãi cho tới khi ngựa của hai người đi vào giữa một con hẻm nhỏ rồi, thanh âm cười nhẹ của Hạ vương mới truyền đến.
Kiều Sở dở khóc dở cười, đột nhiên cảm giác được nam nhân này có thật có vài phần giống hồ ly, vậy mà nàng ngày xưa cư nhiên lại không nhận ra được cơ chứ.
Nàng còn đang nghĩ ngợi trong đầu, Hạ vương một bên chợt thu lại tiếng cười, hạ giọng ở bên tai nàng nói: “Thường xuyên bị ngươi chỉnh, cũng coi như là ta xứng đáng bị như thế, nhưng ngẫm lại chẳng qua là do ta không đề phòng ngươi đó thôi, là ta không muốn đề phòng ngươi.
Ngay cả chính ta cũng không ngờ sẽ như vậy”
Kiều Sở khẽ run lên, bàn tay đang níu lấy y phục của hắn để giữ cho khỏi ngã cũng mạnh buông ra, nhưng tay còn chưa kịp rời khỏi y phục của hắn, mà ánh mắt của hắn đã tối sầm lại, buông một tay đang nắm dây cương chuyển sang bắt lấy tay nàng, đem tay nàng ghì chặt vào trước ngực hắn.
“Cửu gia, ta là tẩu tẩu của ngươi”
Con ngựa tiến càng lúc càng sâu vào bên trong ngõ nhỏ, lưng ngựa hơi xóc nảy, mà trong lòng Kiều Sở lại còn lợi hại hơn, nghĩ muốn rút tay ra, hắn đã một tiếng chìm cười, trong thanh âm có một tia ám ách: “Kiều Sở, ta chỉ biết, ngươi là nữ nhân duy nhất mà ta muốn!”
“Ta nói rồi, nếu ở bên cạnh hắn ngươi có thể có được hạnh phúc mỹ mãn, thì ta có thể cố gắng kìm nén chính mình, dù thế nào đi nữa ta cũng có thể, nhưng ngươi lại không phải…..”
Giọng nói sắc bén của hắn vang lên rõ ràng trong con hẻm nhỏ, Kiều Sở vốn đang há miệng muốn nói cái gì đó với hắn, lúc này liền đã bị lời của hắn đánh gảy, duy chỉ cảm nhận được lực đạo cánh tay hắn đang ôm ngang bụng nàng càng phát ra cường ngạnh….
Ý tứ như vậy, tình cảm như thế, nói thật không thể không khiến cho nàng phải cảm động, cũng sẽ khiến cho nàng có một khắc dường như bị mê hoặc.
Một người tạo cảm giác như đã cùng nàng quen biết thật lâu, có thể khiến nàng có cảm giác an tâm cùng hắn đi rất xa rất xa về sau.
Chính là, không thể được.
Nàng mạnh hít một hơi thật sâu: “Cửu gia, thôi được, hôm nay ta cùng ngươi hãy hảo hảo nói chuyện một lần đi”
“Hồi phủ rồi nói sau”
“Hồi phủ?”
“Ừm, về nhà của ta”
Không biết là lá mùa đông hay là hoa xuân chớm nở rụng lên bả vai hắn, mang theo hương thơm thanh mát, hắn thúc ngựa chạy đi, còn nàng lại chỉ muốn nhảy xuống khỏi ngựa, nhưng lại không được, bởi vì đầu của hắn đang mạnh mẽ gác lên bả vai của nàng…..
Huyền Tương tửu lâu.
Thản nhiên nhìn thanh bào nam tử đi ở chính giữa đám người có liên quan đang từ cửa tiến vào, khóe môi thái tử giương lên thành hình vòng vung như ẩn như hiện.
Thái Trữ trưởng công chúa đương nhiên là nhận ra được vị Bát đệ này của hắn.
Duệ vương từng chinh phạt Tây hạ, trên mặt đeo mặt nạ sắt, thiên hạ có ai là không biết hắn? Đây đúng là địch nhân tái kiến!
Thái Trữ này là thân muội muội của Tây Hạ vương, là muội muội được Tây Hạ vương yêu quý coi trọng nhất, tuổi tác tuy vẫn còn trẻ nhưng trí tuệ gan dạ sáng suốt hơn người, thậm chí còn từng theo đại thái tử Thuần Phong xuất chinh.
Nghe nói lúc trước nàng cũng từng khuyên Tây Hạ vương chớ vội tấn công Đông Lăng.
Hai lão giả ngồi cùng bàn với nàng chính là hai vị Văn thần cùng Võ tướng nhất phẩm của Tây Hạ vương triều, lần này là theo Thái Trữ trưởng công chúa đi sứ.
Bọn họ tới Đông Lăng này, thứ nhất là vì muốn bàn đến hòa ước, mà thứ hai nữa cũng là vì hôn sự.
Hôn nhân chính là một trong những thủ đoạn chính trị tốt nhất.
Bát đệ của hắn Tây chinh thắng lợi, khiến Tây Hạ lo sợ phụ hoàng sẽ nhân cơ hội này mà tấn công Tây Hạ.
Nguyên nhân vì phụ hoàng nếu có tấn công Tây Hạ thì cũng chẳng cần thiết phải kiêng kì gì, cũng chẳng có nước nào dám phản đối hay dị nghị.
Nhưng Tây Hạ lòng lang dạ sói, sao có thể đảm bảo sau khi liên hôn chính trị liền sẽ an vị từ bỏ hoàn toàn dã tâm muốn thôn tính Đông Lăng cho được?
Lúc trước phụ hoàng hắn giả bệnh, Tây Hạ quan sát tình thế vốn cũng biết được tấn công Đông Lăng chưa chắc đã có thể thành công ngay lần đầu tiên, thế nhưng bọn họ vẫn không bỏ qua cơ hội mà phát động chiến tranh, điều đó cho thấy dã tâm của bọn chúng vẫn luôn nhắm đến miếng thịt béo bở Đông Lăng này.
Cho nên Tây Hạ nhất định sẽ tìm cách ngóc đầu trở lại, chẳng qua không phải lúc này mà thôi.
Nhưng cũng chẳng vấn đề gì, nếu Tây Hạ các ngươi có thể mượn thời gian này để nghỉ ngươi dưỡng sức, Đông Lăng chúng ta tạm thời không thể chạm vào ngươi, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại không thể mượn thời gian này để bình ổn nội bộ?
Muốn đánh giặc ngoài trước hết phải dẹp bỏ giặc trong.
Đợi tới lúc tân hoàng đăng cơ, Tây Hạ của các ngươi đã sớm thuộc về Đông Lăng rồi.
Quan trọng chính là ai sẽ là tân hoàng?
Hắn mị mâu cười khẽ, Bát đệ, vẫn chưa biết hưu chết sẽ về tay ai đâu!
Ngươi cũng nhanh lắm, mới đó mà đã biết bọn người Tây Hạ ở trong này rồi?
Cũng phải, Ngũ đệ đã biết thì ngươi sao có thể không biết cho được? Là các ngươi đã sớm liên thủ với nhau!
Có điều hôm nay các ngươi tới đây mục đích là vì cái gì?
Cũng không ngờ hôm nay đến Huyền Tương tửu lâu vừa vặn liền được thưởng thức một hồi trò hay.
Phụ hoàng lúc ở bãi săn có ý rất hài lòng với Cửu đệ, cộng thêm được Trang phi ở một bên thổi gió, cho nên trong tâm hắn đã sớm có ý định đề ra hôn sự.
Vì thế trong thời gian lưu lại bãi săn để tìm tung tích của ngươi, phụ gửi một tín thư đến Tây Hạ, trong thư đề cập đến Cửu đệ tài đức vẹn toàn.
Trong thư lời lẽ của phụ hoàng cũng chẳng vòng vo kiêng dè, cho nên mọi người đều đã biết.
Lần đề nghị này của phụ hoàng chính là muốn gia tăng thêm thế lực cho Cửu đệ, không nghi ngờ gì đó cũng chính là một lời cảnh cáo đối với ta: chỉ cần hắn muốn thì đối với hắn đứa con nào cũng được, thông qua liên hôn thì sẽ gia tăng thêm thế lực cho Cửu đệ, nghĩa là hắn tùy thời đều có thể phế bỏ ta.
Có điều, quả đúng là ý trời, Cửu đệ hôm nay lại vì một nữ tử che mặt mà gây thù chuốc oán đối với đám người Ngân Bình công chúa.
Cửu đệ của hắn nhất định là quen biết nữ tử che mặt kia, dường như còn cùng nàng ta có mối quan hệ không đơn giản.
Mà có lẽ Cửu đệ hắn cũng không biết đám người hắn gây sự là ai, nếu không hắn sao có thể hành động như thế được?
Nhưng nếu như hắn đã không biết, vậy thì hôm nay hắn đến tửu lâu này rốt cuộc là để làm cái gì? (Nhìu chiện, người ta thất tình đi uống rượu cũng được chứ hả! ó.ò)
Mà khiến cho người ta phải hoài nghi chính là, nữ tử mang khăn che mặt vừa rồi khi đến đây đã cố ý giả một thân nam trang, hắn mặc dù không thấy rõ bộ dáng của nàng, nhưng tổng cảm giác như đã từng quen biết.
Rốt cuộc nàng là ai?
Lại thông minh cơ trí như vậy.
Vừa rồi hắn lại còn nghĩ đến, nếu như hôm nay Kiều Sở có mặt tại nơi này, nếu đổi là nàng thì nàng sẽ ứng đối như thế nào?
Kiều Sở…….
Nghĩ tới nữ nhân này trong lòng hắn không khỏi phiền não, mạnh mẽ áp chế ý tưởng sẽ có dây dưa liên quan gì đến nàng.
Liếc mắt nhìn một vật gì đó hắn đang nắm trong lòng bàn tay.
Vừa rồi là hắn muốn tiến lên ngăn hai người Hạ vương lại, đáng tiếc là hắn chậm trễ một bước cho nên mới để cho bọn họ chạy thoát, đồ vật này chính là khi đó hắn âm thầm đoạt lấy được từ trên người nữ tử kia.
Thuần Phong hoàng tử có lẽ là đã nảy sinh hứng thú đối với nàng, có lẽ hắn nên đem thứ này giao cho Thuần Phong.
Thế lực Tây Hạ?
Nếu đem so sánh thì Thái Trữ công chúa tuổi tác cũng không hơn Ngân Bình công chúa là bao, hơn nữa, Thái Trữ lại còn thông minh trí tuệ hơn Ngân Bình công chúa gấp mấy lần.
Nếu tương lai Thái Trữ trở thành sườn phi của hắn, vậy lúc đó lực lượng Tây Hạ chính xác sẽ là về tay ai?
Là hắn hay là Thượng Quan Kinh Thông đây?
Thái Trữ không phải nữ nhân tầm thường, nàng sẽ không dễ dàng bị người khác mua chuộc, nhưng vừa rồi hắn để ý khi hắn nâng cốc chúc rượu Thuần Phong, đã thấy nàng liên tục liếc mắt nhìn hắn vài lần.
Đây chẳng phải là một cái dấu hiệu rất tốt đó sao?
Sắp tới lại còn có yến tiếc thiết đãi trong cung…..
Lúc này, Thuần Phong ba người đã nghênh bước đi qua, đối mặt với Thượng Quan Kinh Hồng.
Trữ vương cũng cùng người của mình đi đến chỗ hắn: “Thế nào, Nhị ca có qua đó không?”
Hắn cười, thản nhiên lắc đầu.
Trữ vương cũng không nói thêm cái gì, dẫn đầu mọi người đi qua chỗ đám người Thuần Phong và Thượng Quan Kinh Hồng bên đó.
Đám đông vừa rồi vẫn còn chưa có quay về chỗ ngồi của chính mình, hắn liền thừa dịp âm thầm lui về phía sau đám đông, đem hà bao trong tay mở ra, xem thứ này có thể lưu lại một chút manh mối gì có thể giúp hắn tìm được người mang về giao cho Thuần Phong hay không.
Về phần Hạ vương hắn thật cũng không lo lắng, bởi vì dù thế nào thì Cửu đệ kia của hắn cũng sẽ không vì một nữ tử mà gây hiềm khích đối với Tây Hạ.
Nhất định sẽ không.
Thượng Quan Kinh Thông tự biết chừng mực.
Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe sáng, lôi từ bên trong hà bao ra một cây sáo nhỏ, cây sáo này, hắn đã từng gặp qua!
Hắn nhanh chóng lật mặt của ngọc bội treo trên cây sáo ra xem, quả nhiên bên trên có khắc một chữ “Hồng”
Quả nhiên chính là nó!
Là cây sáo ở hội lửa trại hắn đã từng thấy qua!
Hắn âm thầm giật mình, siết chặt cây sáo trong tay, quả nhiên là ngươi!
Kiều Sở, quả nhiên chính là ngươi!
Ngươi rốt cuộc cùng Thượng Quan Kinh Thông có quan hệ gì hả!
Ngươi ngày đó cự tuyệt ta, vậy mà lại dính dáng cái gì với Cửu đệ?
Sau khi trải qua một chuyện ở vách đá, nói thẳng ra là tâm của hắn chỉ càng lúc càng thêm trấn tĩnh, nhưng lúc này không hiểu sao tâm hỏa bỗng nhiên bốc lên cao, mắt thấy đám người Vương Mãng đang đến gần, ánh mắt khó hiểu, hắn vỗ vai Vương Mãng: “Ngươi ở lại chỗ này xem xét tình huống của đám người Tây Hạ với Bát đệ, ta đi nơi này có việc”
Vương Mãng ngẩn ra, rồi lập tức gật đầu đáp ứng, ở bên cạnh, Trầm Thanh Linh vẻ mặt lại hơi tái nhợt, lòng hắn khẽ động, tùy theo ánh mắt nàng nhìn đi, nguyên lai là nàng đang nhìn Thượng Quan Kinh Hồng ở bên kia.
Lòng hắn trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên gọi nàng một tiếng, Trầm Thanh Linh khi ấy mới khẽ giật mình quay lại nhìn hắn.
Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Ngươi cũng lưu lại cùng Vương Mãng quan sát đi”
Trầm Thanh Linh ứng lời, hắn lại nhìn Tào Chiêu Nam: “Đi theo ta”
Hắn đi tới cửa sổ, chợt nhận thấy Thượng Quan Kinh Hồng như đang nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía bên này, hắn nhíu mày cười, cố ý đem đồ vật trong tay thả xuống đất, sau đó dẫn theo Tào Chiêu Nam theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
“Duệ vương ngài vẫn khỏe chứ?” Thuần Phong liếc mắt nhìn nam tử đằng trước, nhẹ giọng cười hỏi, trong ánh mắt cũng lộ ra mười phần lệ khí.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng cười đáp lại: “Đa tạ hoàng tử có tâm”
Cũng may nhờ Ngũ ca của hắn xuất hiện rất đúng thời điểm, đứng ở bên cạnh hắn âm thầm nói mấy chữ “Tây Hạ hoàng tử”.
Trong đám người phía trước có một nữ nhân có vẻ lớn tuổi hơn thản nhiên nhìn hắn, trong mắt hình như còn có một tia hứng thú, hắn vốn đang hơi giật mình, chợt nhìn thấy thái tử đang ẩn nấp đằng sau đám người đã nhảy qua cửa sổ ra ngoài, lại còn đánh rơi một vật gì đó.
Hắn suy nghĩ một lát, cũng chẳng thèm nhìn nữ tử kia nữa, quay sang phân phó Cảnh Thanh: “Đi lấy vật gì đó nằm trên sàn dưới cửa sổ lại đây cho ta”