Hành động của Thượng Quan Kinh Hồng liền tác động đến xiềng xích, cổ tay Kiều Sở lại một trận đau đớn tê rần, mặc dù không có kêu ra tiếng, nhưng sắc mặt cuối cùng cũng phải thay đổi.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn thấy trên mặt nàng mất đi vẻ bình tĩnh, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: “Ta còn tưởng rằng ngươi không biết đau”
Kiều Sở khẽ cười: “Đúng vậy, ta đau, rất đau”
Những người khác chứng kiến một màn như thế hết thảy đều ngây người.
Tứ Đại, Mỹ Nhân kinh sợ, muốn tiến lên ngăn cản, Kiều Sở nhẹ lắc đầu.
Cảnh Bình cắn răng, lên tiếng nói: “Gia, người vì sao….lại đối với Kiều chủ tử như vậy”
Thượng Quan Kinh Hồng cũng bình tĩnh giống như Kiều Sở, thản nhiên nói: “Bởi vì nàng.
Hạ tiện”
“Cảnh Bình, sao ngươi không thử hỏi nàng xem lúc trước ta là như thế nào mà rơi xuống vách đá?”
Tuy rằng hắn đã đề phòng hết thảy, không chết được, nhưng việc nàng buông tay cũng không khác gì là đẩy hắn!
………
Mọi người nghe vậy đều khiếp sợ, tuy rằng đối với chuyện rơi khỏi vách đá thì không ai có thể rõ ràng bằng người trong cuộc, nhưng hiện giờ nghe vậy, thật có vẻ như Kiều Sở đã mưu hại Thượng Quan Kinh Hồng.
Đến lúc này mọi người cũng đều rõ ràng, Thượng Quan Kinh Hồng đã khôi phục trí nhớ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở cái ngày hắn rơi khỏi vách đá, nếu không hắn sẽ không oán hận Kiều Sở như vậy.
Mối quan hệ giữa Kiều Sở và Hạ vương tuy là có vẻ mờ ám, nếu nói lý do ngày đó Kiều Sở làm thế là vì Hạ vương, nhưng trải qua nhiều chuyện cho đến nay, nào cũng có ai dám nói Kiều Sở đối đãi với Thượng Quan Kinh Hồng là bạc tình? Vậy mà Thượng Quan Kinh Hồng lại tỏ ra chắc chắn như thế.
Nhất thời mọi người đều khó xử, không biết có nên mở miệng vì Kiều Sở nói mấy câu hay không.
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng phủ một tầng quang ảnh hơi mỏng, ánh mắt lóe sáng, nhưng trong mắt tất cả đều là căm hận cùng khinh miệt.
“Duệ vương, nàng là thê tử của ngươi.
Mặc kệ thế nào đi nữa, ngươi cũng nên đối xử tử tế với nàng”
Đột nhiên có một giọng nói xen vào.
Người nói chính là Lữ Tống.
Thượng Quan Kinh Hồng chuyển tầm mắt, thản nhiên định trên người Lữ Tống, vung tay ý bảo mọi người đứng lên.
Lão Thiết lập tức nói cho hắn biết Lữ Tống là ai, Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại không ưa Lữ Tống, giống như người này từng làm chuyện gì đó mà hắn không thích.
Nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cúi đầu khiêm lễ đáp tạ.
Mọi người cũng học theo hắn cảm tạ Lữ Tống.
Lữ Tống cũng lập tức thi lễ, lông mày lại nặng trĩu ý tứ thở dài, cuối cùng quay về nhìn Kiều Sở, khẽ nói: “Tiểu thư, Lữ Tống xin cáo từ, trong suốt quãng đời còn lại của ta, mỗi ngày đều sẽ vì tiểu thư mà cầu phúc”
Sống mũi cay cay, Kiều Sở cố kiềm nén, cười nói: “Tiên sinh còn nợ Kiều Sở một lời giải thích không phải sao? Kiều Sở vốn bạc mệnh, một năm đã là quá nhiều………huống chi là suốt quãng đời còn lại của tiên sinh.
Kiều Sở chỉ cầu tiên sinh một chuyện, giúp Kiều Sở chuyển lời đến Lâm Lang, đại ân của nàng, núi cao sông rộng, kiếp này là ta vô năng báo đáp, hẹn kiếp sau nhất định báo đáp nàng, Hải Lam còn sống ngày nào thì sẽ vì nàng mà cầu phúc, cầu nàng an ổn.
Thế nên, nàng nhất định phải hạnh phúc”
“Được! Lữ Tống cũng biết kỳ thực tiểu thư không cần lời giải thích của Lữ Tống.
Nếu tiểu thư có hỏi, Lữ Tống cũng đành cáo lỗi với tiểu thư”
Lữ Tống cười khổ, nhanh cúi đầu trước nàng một cái, sau đó mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, thân ảnh của hắn đã biến mất ngoài cửa, đến cũng giống như đi, đều khiến người ta không kịp đề phòng.
“A Thiết, bảo trọng”
Giọng nói từ tốn từ bên ngoài truyền đến, sau đó lại chìm vào im lặng.
Lão Thiết vốn còn muốn hỏi liệu có còn lúc nào gặp lại, nhưng rất nhanh lại thoải mái cười, tuổi tác con người có hạn, hôm nay có thể cùng vị tiền bối này gặp mặt có lẽ cũng là cơ duyên đi.
Nhân sinh hết ly rồi lại hợp.
Chính là lúc này trong đầu hắn cũng cùng những người còn lại giống nhau, đều đột nhiên hiểu ra được ý tứ trong lời nói “Nợ nàng một lời giải thích” của Kiều Sở.
Lữ Tống đồng thời cũng đã lấy đi trí nhớ trong những ngày gần đây của Thượng Quan Kinh Hồng!
Nhưng vì sao?
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn thấy đôi mắt Kiều Sở ửng đỏ vẫn thản nhiên nhìn về phía cửa, trong lòng hắn phút chốc lệ khí dâng lên, vươn tay hung hăng chế trụ cằm của nàng: “Lâm Lang là ai? Đã cho ngươi đại ân gì? Không nghĩ tới sườn phi của Bổn vương cũng quen biết nhiều kỳ nhân dị sĩ như thế đi?”
Bàn tay hắn bắt lấy cằm nàng cũng chính là bàn tay đang đeo xiềng xích, vì vậy cũng là kéo luôn tay của Kiều Sở.
Da thịt trên cổ tay hắn bị tróc ra, chảy máu.
Mà tay Kiều Sở cũng thế.
Nàng chịu đựng đau đớn, nhẹ giọng nói: “Ta không có đẩy ngươi xuống vách đá, mặc kệ ngươi tin hay là không tin, ta đây cũng chỉ giải thích một……”
“Giải thích một lần? Ngươi cho rằng ta muốn nghe lời giải thích của ngươi!” Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh đánh gảy lời nàng, nặng nề cười, thần sắc càng thêm khinh miệt.
Cũng giống như lần hiểu lầm trước đó, ngay cả “Ngốc tử” còn không chịu nghe nàng giải thích, huống chi là hắn lúc này?
Kiều Sở cũng im lặng không nói gì nữa, đang muốn bảo hắn để cho nàng trở về phòng, Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào sợi xích, nheo mắt lại, cười nhạt hỏi: “Vì sao phải dùng huyền thiết xích……”
“Gia, đây là thiết xích mà người đã tìm rất lâu” Phương Minh thấp giọng nói.
Đuôi mắt Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng liếc qua sợi xích trên tay, còn ánh mắt lợi hại vồ lấy Kiều Sở: “Sao phải vậy, chẳng lẽ không dùng thứ này thì ta liền không trói được ngươi?”
Kiều Sở im lặng quay đầu đi.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn về phía lão Thiết: “Chìa khóa!”
Lão Thiết gật đầu, nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng, một lát sau dẫn theo một ám vệ đi vào.
Ám về kia lập tức thi lễ với Thượng Quan Kinh Hồng, sau đó lại xoay người đi ra ngoài.
Nguyên lai là Thượng Quan Kinh Hồng trước khi hôn mê đã có giao phó, an bài ám vệ đã dịch dung đứng ở bên ngoài thư phòng vừa là thủ hộ vừa quan sát, chỉ cần thấy hắn tỉnh dậy thì mới có thể đi tìm ám vệ giữ chìa khóa để lấy chìa khóa.
Chỉ có tốp ám vệ thủ hộ này mới biết được ám vệ nào là người giữ chìa khóa, nếu không nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng tỉnh dậy thì có đánh chết bọn họ cũng không nói ra ai là người giữ chìa khóa.
Như vậy cũng là đề phòng trường hợp có kẻ dịch dung thành bộ dáng của Thượng Quan Kinh Hồng hoặc bức hỏi tra ra được chìa khóa, giúp cho Kiều Sở trốn thoát.
Trong lúc chờ đợi, Thượng Quan Kinh Hồng nhìn Trữ vương nói: “Ngũ ca, một lát nữa kể cho đệ nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra”
Thần sắc Trữ vương thâm ngưng, thoáng nhìn qua Kiều Sở, lập tức gật đầu, biết hắn có còn lời cần nói với Kiều Sở.
Tứ Đại và Mỹ Nhân căm phẫn, Cảnh Bình cúi đầu đứng một bên, cũng giống như mọi người, bọn họ đều biết Thượng Quan Kinh Hồng còn có chuyện muốn nói với Kiều Sở, vì vậy đều không ai lên tiếng.
Kiều Sở ngược lại giống như không thèm để ý, tựa hồ ngoại trừ vừa rồi cùng Lữ Tống nói vài câu, cùng hướng Thượng Quan Kinh Hồng một lời giải thích, còn hiện tại nàng chẳng muốn phí tâm lực đi nói, trong toàn bộ thời gian còn lại nàng vẫn duy trì một bộ dáng im lặng, thần sắc đạm nhiên, đáy mắt một màu xanh đen, ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm lẳng lặng nhìn cổ tay bị xiềng xích cứa thành huyết nhục mơ hồ.
Được lắm! Thượng Quan Kinh Hồng cau mày cười lạnh, cánh tay vươn ra, lập tức kéo nàng áp sát vào trước ngực.
Kiều Sở giật mình, chỉ nghe thanh âm lãnh tuyệt của hắn gằn từng chữ từng chữ bên tai nàng: “Đêm nay ta muốn ngươi! Muốn chạy trốn khỏi ta, ngươi mơ tưởng!”