Kiều Sở nghe vậy run lên, lúc này có một ám vệ vào bẩm báo, nói vừa rồi trong cung có cho người tới truyền khẩu dụ, hoàng đế biết Duệ vương đã trở về nên lệnh cho Duệ vương và Kiều phi sáng mai tiến cung gặp hoàng đế.
Thượng Quan Kinh Hồng cau mày, trong phòng rơi vào một mảnh ngưng trọng.
Ngay sau đó, lão Thiết đã dẫn theo một ám vệ đi vào.
Trên tay ám vệ kia cầm một chiếc chìa khóa.
…..
Theo tiếng kim loại va vào nhau, Kiều Sở ngưng mắt nhìn dây xích rơi xuống đất.
Xiềng xích trói buộc trên tay đã tháo ra, nhưng sợi xích trói buộc vô hình thì vẫn còn đó.
Nàng gắng bình tâm lại, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Thượng Quan Kinh Hồng hạ giọng hỏi Tông Phác: “Linh đâu?”
Khi nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng tỉnh lại, Tông Phác mới đầu là mừng rỡ, sau đó vẫn là duy trì trầm mặc, lúc này nghe Thượng Quan Kinh Hồng hỏi, hắn liếc mắt nhìn Trữ vương một cái, sau đó nói, ngươi chờ ta một lát.
Dứt lời liền chạy nhanh ra khỏi phòng.
Một lúc sau, cửa thư phòng mở ra, Tông Phác đứng ở cửa, còn bên cạnh hắn là Trầm Thanh Linh, đôi mắt đỏ bừng, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Kinh Hồng.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng sáng rực, dừng trên người Trầm Thanh Linh: “Vì sao còn đứng đó?”
Trầm Thanh Linh thoáng nhìn qua Kiều Sở, cười đau khổ: “Nếu ngươi không hỏi đến ta, ta cũng sẽ không tới.
Kinh Hồng, ngươi không cần ta nữa”
“Nàng nói bậy bạ gì đó!” Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng xẹt qua một tia đau lòng, trầm giọng trách, sau đó lập tức tiến đến kéo cả người nàng ôm vào trong lòng.
“Cuối cùng chàng cũng trở lại, ta đã muốn chờ không nổi nữa rồi”
Trầm Thanh Linh cúi đầu nghẹn ngào, đã bao lâu rồi nàng mới lại được hắn ôm như vậy………Hắn vẫn là của nàng, hắn vốn luôn luôn là của nàng!
“Linh, vì sao nàng lại tiều tụy như thế, rốt cuộc ta đã hôn mê bao lâu?”
Nam nhân nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, một nỗi ủy khuất lập tức trào dâng tự đáy lòng: “Chàng đã quên những chuyện xảy ra trong lúc đó rồi sao?”
………
“Ngũ gia, Tông đại nhân, các vị cứ thong thả nói chuyện, Kiều Sở xin phép về trước”
Đầu áp vào trước ngực Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng lời của Kiều Sở vang lên sau lưng hắn, khóe mắt Trầm Thanh Linh vẫn ẩm ướt, nhưng trong mắt đột nhiên biến lạnh.
Nghe Kiều Sở nói một câu cáo từ, nàng cười lạnh, tránh ra khỏi lồng ngực Thượng Quan Kinh Hồng, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Kiều Sở.
“Kiều Sở tỉnh lại trước ta, còn làm ra chuyện không phải với nàng đúng không?” Thượng Quan Kinh Hồng mày kiếm nhíu chặt, nhẹ giọng hỏi, khi quay về nhìn Kiều Sở, trong mắt đã lộ ra lệ khí mãnh liệt.
Uổng phí cho một viên bách thảo hoàn hắn cho nàng ăn vào khi nàng bị trúng tên! Uổng phí cho hắn vì đã liều mạng bị thương che chở nàng khi cả hai rơi khỏi vách đá!
Trầm Thanh Linh cúi đầu: “Chuyện đã qua rồi thì đừng nên nhắc lại nữa.
Nhưng thật ra….ta vốn không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, nên hôm nay cho cho dù có phải đắc tội người nào đó thì ta cũng phải nói, Kinh Hồng, chàng nên cùng Cảnh Bình nói chuyện một chút đi, đương nhiên hắn chẳng qua cũng là bị người khác xúi giục mà thôi.
Nhưng Kiều Sở……….nàng dù sao cũng là thê tử của chàng, vài lần dây dưa với Hạ vương như vậy đã là không nên, hiện giờ lại tiếp tục là Cảnh Bình, Cảnh Bình đối xử với ta mặc kệ thế nào, ta cũng không sao cả, đều có thể nhắm mắt bỏ qua, nhưng Kiều Sở như thế………..Kinh Hồng, ta đau lòng thay cho chàng”
“Chàng vì giao tình giữa Thường phi nương nương và mẫu thân nàng mà vì nàng làm không ít chuyện, ít nhiều cũng đã bảo hộ nàng…….”
“Linh, không cần nói!”
Một tiếng cười lạnh lớn tiếng đánh gảy lời nàng, làm cho Trầm Thanh Linh cũng phải giật mình, Thượng Quan Kinh Hồng đã buông nàng ra, một cước đá văng Cảnh Bình, bước nhanh đến trước mặt Kiều Sở.
Cảnh Thanh kinh hãi lập tức chạy tới đỡ Cảnh Bình, run giọng nói: “Thanh Linh tiểu thư, lần trước là ca ca ta không đúng, để Cảnh Thanh thay hắn bồi tội, tiểu thư đừng trách hắn nữa”
Hắn nói xong lại vội vàng giục Cảnh Bình: “Ca, ca cũng mau xin lỗi Thanh Linh tiểu thư đi”
Trong lòng hắn hoảng vội, nghĩ thầm quả nhiên đúng là không nên đắc tội với Thanh Linh tiểu thư.
Cảnh Bình lắc đầu, chính mình ngồi dậy, sau đó quỳ xuống đất, một cỗ tanh ngọt đang liều mạng xông lên cổ họng, thật may, may mắn là gia đã niệm tình nhiều năm tình phân, một cước này vẫn là giữ lại năm phần lực, nếu không hắn đã chết rồi.
Hắn cắn chặt răng, gắng đem huyết bọt nuốt xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất: “Gia, là Thanh Linh tiểu thư đã hiểu lầm, Cảnh Bình đối với Kiều chủ tử tuyệt đối chỉ có kính trọng giống như kính trọng gia mà thôi”
Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng cười.
Kiều Sở im lặng nhìn tay của nam nhân cao cao tại thượng đang giơ lên trước mặt mình, cũng chỉ thản nhiên cười.
Nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm bi thương đến chết lặng.
Đồng thời cũng là hàn ý và phẫn nộ dâng lên cực điểm! Trầm Thanh Linh vu oan nàng, hắn cũng chẳng chịu nghe nàng giải thích, nàng vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng được, nhưng hắn sao có thể để mặc cho Trầm Thanh Linh nói Cảnh Bình như vậy! Cảnh Bình, hắn là người vẫn luôn âm thầm bênh vực nàng…….
“Tứ Đại, Mỹ Nhân, nếu các ngươi vẫn coi ta là chủ tử thì đừng có lại gần” Nàng ngăn lại Tứ Đại và Mỹ Nhân ở một bên đang bị lão Thiết cùng Phương Minh gắt gao giữ chặt, ngẩng đầu lên, ngữ khí cũng giống như Thượng Quan Kinh nói với nàng, cũng từng chữ từng chữ nói với hắn: “Muốn đánh ta đúng không? Nếu ngươi đã có thể đánh một người luôn đối với ngươi tận tụy trung thành như Cảnh Bình, vậy thì đánh ta có gì là khó khăn, sao không đánh? Nếu ngươi cho rằng ta làm sai cái gì, vậy thì đánh a, đánh đi, tốt nhất là đánh chết ta đi!”
Ngoài cái này ra nàng không dám vì Cảnh Bình mà giải thích thêm cái gì, càng nhiều lời thì chỉ e càng khiến Thượng Quan Kinh Hồng trách phạt hắn.
Những người khác đối với nàng thế nào nàng không biết, nhưng riêng Cảnh Bình thì nàng biết, mới vừa rồi hắn không hướng Thượng Quan Kinh Hồng cầu tình, cũng là vì hắn có cùng suy nghĩ với nàng.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn gương mặt nữ nhân trước mắt, gương mặt nhỏ nhắn nhưng lại quá mức quật cường.
Trong lòng hắn hận giận tuôn trào mãnh liệt như sóng, từng chút từng chút một chiếm lấy toàn thân hắn, nhưng cũng chính lúc này hắn mới để ý đến một vết sẹo xấu xí trên gò má phải của nàng.
Hắn hơi chấn động, từ khi nào mà trên mặt nàng lại có vết sẹo này?
Một cỗ đau đớn khó nói rõ ẩn ẩn thoát ra từ đáy lòng, hắn cả kinh, nhưng đồng thời một cơn giận kịch liệt cũng tùy theo đó mà bao phủ ngực hắn.
Đã mang gương mặt xấu xí như thế, lại còn dám đi câu dẫn nam nhân khác, đem cảm tình của hắn ra đùa bỡn!
Tay hắn run lên….Hắn lúc này thật sự chỉ muốn bóp chết nàng, hung hăng phá hủy không lưu lại một chút gì!
“Bát đệ, đủ rồi!”
“Gia, bỏ qua cho Kiều chủ tử đi”
Trong phòng hiện tại, chỉ riêng Trầm Thanh Linh vừa đi tới là còn đứng bên cạnh hắn, còn lại tất cả những người khác đều nhất loạt quỳ xuống, Trữ vương thì bắt lấy cánh tay đang giơ lên của hắn, còn Đông Ngưng thậm chí còn ôm luôn cả cánh tay còn lại.
Kiều Sở cười, thấp giọng nói: “Bát gia, rốt cuộc là đánh hay không đánh? Nếu không đánh thì ta xin phép đi trước.
Còn có, ta đây là một nữ nhân không sạch sẽ, cho nên ngươi khinh thường không nghe ta giải thích, cũng cho là không đáng đánh tránh làm bẩn tay ngươi.
Nếu ngươi nhìn ta không vừa mắt, còn muốn đối với ta làm chuyện giống như ngày đó ở bãi săn, vậy thỉnh mở to mắt nhìn cho kỹ bản giao ước này đi!”
“Bịch” một tiếng, một cuộn giấy lụa liền bị Kiều Sở lôi từ trong ngực ra ném mạnh xuống đất.
Nhãn lực của Thượng Quan Kinh Hồng vô cùng tốt, lập tức nhìn thấy được bên trên viết, trừ khi được Kiều Sở cho phép, còn nếu không thì hắn tuyệt đối không được phép chạm vào nàng, trên mặt giấy rõ ràng còn in một con dấu bằng ấn triện của Duệ vương!
Đây là lời hứa của hắn với nàng? Hắn đã hứa với nàng khi nào? Nói như vậy nghĩa là vừa rồi cho dù hắn có muốn đánh nàng thì cũng không được sao?
Có vẻ như trước khi hắn tỉnh lại đã phát sinh rất nhiều chuyện mà hắn không thể tưởng tượng được.
Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng ấn triện của Duệ vương để làm giao ước với một nữ nhân! Cho dù người đó có là Thanh Linh đi nữa thì cũng tuyệt đối không!
Với hắn mà nói, dấu ấn này chẳng khác nào như một tướng quân lệnh!
Thanh Linh biết chỗ hắn cất ấn triện, có một lần nàng trêu đùa hắn liền đem ấn triện giấu đi, lúc đó hắn đã nổi giận với nàng, chẳng sợ sau đó lại phải quay lại dỗ dành nàng.
Giữa chính trị và tình cảm hắn xưa nay luôn luôn phân định rất rõ ràng, cũng như khắp thiên hạ này hắn có thể vì Thanh Linh mà đi tìm chết, nhưng hắn tuyệt sẽ không vì nàng mà buông tha cho vương vị cùng báo thù!
Hắn đã không còn là một đứa nhỏ, hay là một thiếu niên mang nặng tình cảm như trước kia nữa!
Hắn có thể bị người giết, nhưng vận mệnh của hắn thì phải cho hắn tự mình nắm giữ!
Thượng Quan Kinh Hồng lúc này cũng đã là giận đến cực hạn, nhưng ngược lại là cười, hơi vận nội lực, Trữ vương và Đông Ngưng chỉ cảm thấy một cỗ kình phong bức tới, hai người cả kinh, đồng thời đã bị kình phong bức lui ra mấy bước.
Kiều Sở sau khi ném cuộn giấy lụa đi thì chỉ im lặng không nói gì, cũng không nhìn Thượng Quan Kinh Hồng mà chỉ lẳng lặng nhìn xuống đất__người đã viết ra giao ước này đã không còn nữa, sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.
Tình cảnh đêm qua dưới ngọn đèn dầu dường như vẫn còn ngay tại trước mặt, hắn một bên nhìn nàng, một bên còn thật sự hạ bút viết ra phần tôn trọng này dành cho nàng.
Nếu là ở hiện đại thì đây chẳng tính là cái gì, nhưng tối thiểu, đây là một điều hoàn toàn không thuộc về thời đại này.
Nàng nửa là muốn cười, nửa là muốn khóc.
Ánh mắt nàng lại đụng chạm với một đạo ánh mắt khác.
Trầm Thanh Linh cũng đang ngưng mắt nhìn chằm chằm vào cuộn giấy lụa trên mặt đất, cả người nhè nhẹ run rẩy.
Nàng lắc đầu cười, hai vai đột nhiên tê rần, đã bị hai tay Thượng Quan Kinh Hồng hung hăng nắm lấy, hắn khẽ cười nói: “Được, bổn vương không chạm vào ngươi, nhưng dưới tay bổn vương còn có rất nhiều người, đem giao cho bọn họ, cũng coi như là một ý tưởng không tồi.
Kiều phi, ngươi thấy có đúng không?”
Tựa như linh hồn của nàng đã sớm rời bỏ thân thể, lúc này liền biến thành một người khác im lặng đứng bên cạnh nàng và hắn, đạm mắt thản nhiên quan sát hết thảy.
Vẻ mặt của hắn khiến cho nàng tin tưởng hắn nói được thì cũng sẽ làm được.
Có lẽ giữa hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không có kết quả, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ là có thể đi đến cái mức này.
Chớ nói đến việc hắn có thể vừa nhẹ nhàng cười vừa nói ra những lời đó, giữa một nam nhân muốn đánh một nữ nhân cùng một nam nhân vừa đánh một nữ nhân, lúc này so ra cũng đâu có cái gì khác biệt.
Nếu nàng không đáp ứng với Trữ vương và Tông Phác, vậy lúc ấy bỏ đi rồi, liệu có phải từ nay về sau nàng có thể chân chính có được một chút hạnh phúc?
Sinh tử của bọn họ thì quan hệ gì tới nàng.
Chỉ là, trong những người này lại có vài người mà nàng không thể mặc kệ.
Cảnh Bình, Đông Ngưng, Phương thúc…….
Rốt cuộc, nàng nhẹ giọng đáp lời hắn: “Tốt”
Thượng Quan Kinh Hồng giống như phẫn nộ hung hăng đẩy nàng ra, khi nàng ngẩng đầu thì đã thấy khóe miệng hắn không hề lưu lại một chút ý cười, trong mắt lúc này chỉ toàn là sát ý.
“Vậy ngươi chờ đó” Cuối cùng, hắn cũng nhìn chằm chằm nàng, hạ giọng nói.
Nàng thản nhiên gật đầu, đang muốn dẫn hai nha đầu rời đi, đột nhiên Trầm Thanh Linh lại bước nhanh về phía nàng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên mặt đã ăn một chưởng, gò má đau rát.
Nàng nhìn Trầm Thanh Linh nở nụ cười, được lắm, thế này cũng thật đúng lúc, Trầm tiểu thư, nếu không phải vừa rồi ngươi vẫn úp mặt vào ngực Thượng Quan Kinh Hồng thì ta đã có thể xuống tay với ngươi rồi, ta đã sớm muốn đánh nhau với ngươi!
May mắn là lúc đó lực chú ý của Thượng Quan Kinh Hồng đều chuyển hết lên người ta, thật may là Thượng Quan Kinh Hồng cho rằng là ta câu dẫn Cảnh Bình, nếu không Cảnh Bình đã bị ngươi hại chết rồi!
Nếu ngươi thật sự yêu hắn thì lẽ ra ngươi cũng không nên thương tổn đến những người đã đi theo hắn từ nhỏ! Thậm chí nếu ngươi là người hiện đại xuyên không đến đây thì lại càng không nên hành xử như thế! Một tính mạng con người lại suýt chút nữa bị hủy hoại trong tay ngươi! (Muội đã nói con mụ này là thất bại của ngành xuyên không rồi mà Sở tỷ >
Nàng không chút do dự vung tay tát lại!
Mà cơ hồ cùng thời khắc đó, trên mặt lại ăn thêm một cái tát.
Một cái tát này lực cùng vừa rồi bất đồng, bởi vì, đó là đến từ khí lực của nam nhân.
Miệng nàng phút chốc đầy máu, cả người cũng chật vật ngã xuống đất.
“Chủ tử…….”
Tứ Đại Mỹ Nhân đồng thời giãy khỏi kiềm chế, run rẩy chạy đến bên cạnh nàng, đem nàng nâng dậy, nhìn thấy cả miệng nàng chảy đầy máu lập tức cùng bật khóc.
Chủ tớ cùng nhau bao nhiêu năm nay, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Mỹ Nhân khóc.
Lần đầu chính là thời khắc bọn họ suýt thì tử biệt trong hội thi đấu tuyển phi ngày đó.
Trong thư phòng, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn nàng.
Cho dù Thượng Quan Kinh Hồng không hạ lệnh, nhưng bọn họ không nói một lời đều cùng tiến lên.
Đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bọn họ không chờ mệnh lệnh của hắn mà tự tiện hành động.
Nhưng buồn cười nhất chính là, Thượng Quan Kinh Hồng không biết vì sao lại buông ra nữ nhân mà hắn vừa mới lần nữa ôm vào trong lòng, rõ ràng trước khi hắn phẫn nộ tát nàng, hắn vẫn còn ôm chặt Trầm Thanh Linh vừa mới bị nàng tát trả.
Lần đầu tiên.
Vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng này của Thượng Quan Kinh Hồng.
Hắn cúi đầu lăng lăng nhìn bàn tay chính mình, trừng nửa ngày mới mạnh ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt vốn luôn lợi hại như mắt chim ưng hiện giờ cũng giống như những người khác, trang bị đầy đủ vẻ kinh hãi, không còn tới nửa điểm bình tĩnh.
Tay hắn đang run rẩy, cả người cũng kịch liệt run rẩy, miệng không ngừng mấp máy, thanh âm khàn khàn: “Kiều Sở…..ta………”
Nguyên lai giữa một nam nhân muốn đánh một nữ nhân cùng một nam nhân vừa đánh một nữ nhân, quả thật có khác biệt.
Nàng cười, cả gò má và răng đều đau rát đến tê dại, không thể không nói một cách nhỏ nhẹ: “Bát gia, Kiều Sở xin đợi hưu thư của ngươi.
Ngày mai tiến cung gặp hoàng thượng, không nhận được hưu thư của ngươi, ta liền tự vẫn ở Kim Loan điện”
“Kiều Sở……….”
Lên tiếng chính là Trữ vương, kèm theo đó là hai tiếng động nặng nề.
Kiều Sở cúi đầu nhìn Trữ vương và Tông Phác.
Hai nam nhân vừa thốt nhiên quỳ xuống trước mặt nàng.
“Xin lỗi” Tông Phác cười khổ, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là áy náy.
“Nếu vì chuyện Lữ Tống lấy đi trí nhớ của Thượng Quan Kinh Hồng ở Thiên thần thôn mà xin lỗi ta thì không cần” Kiều Sở lau máu ở khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết rõ ý định của ngươi và Ngũ gia.
Trước đó, ta chỉ biết là ngươi và Ngũ gia nhất định phải làm như vậy.
Nhưng mà ta không có sự lựa chọn nào khác cả, không phải sao? Trừ phi là ta nhẫn tâm nhìn các người xảy ra chuyện mà không chịu thỏa hiệp.
Nếu không cho dù ta có nói với các người rằng ta không muốn loại bỏ trí nhớ hiện tại của hắn, các người sẽ giả bộ đáp ứng, nhưng chỉ muốn ta bằng lòng khuyên Thượng Quan Kinh Hồng để Lữ Tống chữa trị, còn các người vẫn sẽ làm theo kế hoạch lúc đầu, cả Lữ Tống cũng có ý này.
Ngũ gia, lời giao hẹn giữa ta và ngươi hôm nay liền hủy bỏ, ta không cần ngươi giúp ta rời khỏi Duệ vương phủ, ta sẽ tự mình rời đi.
Nếu đi không được, liền chết ở trong này thôi”