Người nọ chính là Phương Kính, tức là Trầm Thanh Linh.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, giả làm Tào Tháo, Tào Tháo có mặt.
Quả là nguy hiểm! Hình như hai người này cũng chỉ vừa mới đến giống như các nàng, may mắn là xung quanh hồ đều là hoa xen lẫn cây cảnh, tiếng động các nàng phát ra cũng nhỏ nên mới không bị phát hiện, mà đúng ngay thời khắc hung hiểm thì Trầm Thanh Linh đã bước ra trước các nàng!
Nàng cùng Bội Lan đang tự cảm thấy mình may mắn, đúng lúc này đột nhiên một mùi khen khét không biết từ đâu bay tới quét qua chóp mũi, không khí xung quanh hai người cũng nóng lên tựa như đang ở bên trong một cái lò thiêu.
Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại, lập tức chấn động, miệng cũng á khẩu không thốt nên lời!
Sau lưng cách đó không xa, một ngọn lửa từ điện Thường phi đã bùng lên dữ dội, ngọn lửa đỏ lực bốc lên đến tận trời.
Còn chưa đợi cho cả hai khôi phục tinh thần, mà thanh âm “Sưu” “Sưu” đã theo ven hồ đột ngột truyền đến.
Kiều Sở lập tức kéo Bội Lan quay về nhìn phía trước, chỉ thấy có hơn mười bóng đen đang từ một rừng cây bên sườn hồ lăng không bay ra, trong đó có hai bóng đen đột nhiên tiếp đất, sau đó đồng thời túm lấy cả Trầm Thanh Linh lẫn Lang Lâm Linh bắt đi.
Hai tiếng “Ùm” vang lên, hai người kia đã bị ném xuống hồ, bọn người áo đen hành động nhanh đến nỗi Trầm, Lang hai người còn không kịp kêu lên một tiếng.
Bội Lan hoảng hốt, ruột gan như lộn tùng phèo, tay bụm chặt miệng mới ngăn được một tiếng thét.
Bọn người bịt mặt áo đen này chẳng lẽ là thích khách!?
Tình huống tiếp theo lại có biến, một bóng áo trắng cũng từ trong rừng cây kia chạy ra, động tác của hắn cực mau lẹ, nhoáng cái đã bay tới ven hồ.
Hơn mười hắc y nhân cũng đồng loạt tiếp đất, đem người áo trắng kia bao vây lại.
Hai bên cũng không cần mất công chào hỏi, lập tức lao vào đánh nhau.
Kiều Sở cũng không biết là mình có cảm thấy hả giận không nữa, hai nữ nhân từng khiến cho nàng phải khốn khổ đồng thời đều bị người ta quăng xuống hồ, hồ này nhìn qua lại có vẻ rất sâu, nếu bọn họ không biết bơi thì khẳng định là xong đời rồi, xác thực là rất đáng ăn mừng.
Chỉ tiếc vận khí của nàng chưa bao giờ được Thần may mắn gõ cửa, thật xui xẻo khi đã đi tới chỗ này rồi mà vẫn còn phải gặp lại hắn!
Đúng vậy, cái kẻ đang cùng hắc y nhân giao chiến kia không ai khác chính là Thượng Quan Kinh Hồng…..
Kinh Hồng chính là nỗi sợ của nàng.
Mới vừa rồi vì mải tập trung nói chuyện với Bội Lan cho nên nàng không có nghĩ nhiều, lúc này ngẫm lại mới thắc mắc không biết vì sao Lang Lâm Linh cùng Trầm Thanh Linh đều xuất hiện ở đây?
Mà cả Thượng Quan Kinh Hồng cũng có mặt nữa? Nếu nói trước đó Thượng Quan Kinh Hồng rời khỏi Anh Linh điện để đến nơi này thì rất vô lý, bởi vì thời gian không trùng khớp chút nào!
Hắn rời khỏi điện trước nàng cho nên phải có mặt trước nàng mới đúng chứ.
Những hắc y nhân kia là nhằm vào hắn sao? Cả điện Thường phi nữa, có phải cũng là bị bọn chúng đốt, nhưng vì sao bọn chúng phải làm như vậy?
Trầm, Lang hai người xuất hiện một cách khó hiểu ở bên hồ, tiếp đó là điện Thường phi bốc cháy, sau đó là Thượng Quan Kinh Hồng lao đến….Hết thảy những chuyện này khiến cho lòng người ta cực kỳ bất an.
Đương nhiên Kiều Sở không biết là Thượng Quan Kinh Hồng đã sớm giáp mặt với đám hắc y nhân kia, trước khi đến đây thì cũng đã cùng bọn chúng giao tranh một trận rồi.
Hiện tại hai bên giao chiến kịch liệt, ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối sầm, quét qua ngọn lửa bao trùm điện Thường phi, sau đó lại nhìn về phía hồ Mạc Sầu.
Bàn tay của Bội Lan đang không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Kiều Sở biết tình cảnh hiện giờ có bao nhiêu là khó xử.
Không thể chạy lung tung ra ngoài được, bởi vì bên ngoài tựa hồ toàn là cao thủ, chỉ cần vừa có động tĩnh một cái thì rất có thể đao kiếm đã phi tới rồi, đương nhiên là thích khách cũng chưa chắc có thời gian rảnh mà đi để ý các nàng.
Tình hình ven hồ đang vô cùng nghiêm trọng, một mình Thượng Quan Kinh Hồng bị bao vây, tuy võ công hắn lợi hại nên đang chiếm thế thượng phong nhưng cục diện vẫn rất khó nói rõ.
Trầm Thanh Linh đã rơi xuống hồ, Bội Lan thì chắc chắn vì lo cho Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh cho nên sẽ không bỏ chạy.
Mà nàng cũng không thể bỏ lại Bội Lan mà tự chạy thoát thân được.
Thượng Quan Kinh Hồng hắn có bị gì thì nàng mặc kệ, nhưng nếu Bội Lan ở trong này mà gặp chuyện thì nàng sẽ ân hận suốt cả đời này.
Bội Lan đột nhiên cắn răng nói: “Kiều Sở, muội đi trước đi, tỷ phải đi tìm cứu viện.
Bát gia đang bị vây chặn cho nên không thể cứu người được.
Thanh Linh và Lang phi đều đang ở trong hồ, Lang phi thì tỷ không biết nhưng Thanh Linh muội ấy thì không biết bơi”
Liền đúng lúc này, một gã hắc y nhân ở bên kia hồ hét lên một tiếng, sau đó ngoại trừ những tên đã bị Thượng Quan Kinh Hồng hạ gục, còn lại tất cả những hắc y nhân khác đều đồng loạt rút lui.
Thượng Quan Kinh Hồng không chút do dự, kích động lao xuống dưới hồ.
Bọt nước phản quang dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Bội Lan cũng đang muốn chạy đi, Kiều Sở đột ngột giữ chặt lấy nàng, nàng ngẩn ra, trong lòng hoảng hốt, đã thấy có thêm một nam tử bạch bào đang từ trong rừng cây đi ra.
Chính là thái tử!
Nàng kinh hãi, lại nghe từng đợt âm thanh truyền đến từ phía sau lưng hai người, có vẻ như có rất nhiều người đang chạy tới bên này.
Cũng phải, điện Thường phi bị cháy, lửa bốc cao ngùn ngụt, sao có thể không có người đến dập lửa cho được?
Bội Lan mừng rỡ, nàng cũng không biết bơi cho nên không thể xuống hồ cứu người, thái tử dường như không biết Thanh Linh đang ở dưới nước, hắn thấy Thượng Quan Kinh Hồng nhảy xuống tất nhiên sẽ không đi giúp làm cái gì, nhưng may mắn là có người khác sắp đến rồi.
Mơ hồ ở phía xa xa đã thấy có bóng người đang hướng đến bên này, một người ở giữa vận kim bào chói mắt, là hoàng đế tự mình dẫn người tới? Nàng nắm chặt mặt nạ dịch dung, đang muốn chạy về phía hoàng đế, nhưng nhận ra Kiều Sở vẫn không chịu buông tay, nàng nhất thời nóng giận, trách mắng Kiều Sở: “Tỷ biết muội oán hận, nhưng tỷ không thể thấy chết mà không cứu a!”
“Không, Lang Lâm Linh, Trầm Thanh Linh, Thượng Quan Kinh Hồng, thích khách, điện Thường phi bốc cháy, trúng kế!”
(Xin lỗi đang tới đoạn gay cấn, cơ mà nghe câu này của chị Sở ta thấy giống niệm chú quá =_= Úm ba la, cô ca, trà đá, yamaha, honda, panadol extra, mở ra cho ta……)
Kiều Sở lẩm bẩm nói xong, nhìn thấy ánh mắt gay gắt của nàng, giống như bị ánh mắt nàng chọc vào người, liền thùy mâu, rỗi bỗng nhiên đoạt lấy mặt nạ dịch dung trên tay nàng: “Bội Lan tỷ tỷ, muội biết tỷ không thể thấy chết mà không cứu, nếu không muội đã sớm bỏ chạy rồi”
“Muội biết tỷ cùng bọn họ đều như tay chân một thể, tình cảm sâu đậm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, thôi vậy, chịu ân thì phải báo đáp, sống hay là chết thì cũng kệ, hôm nay coi như là muội trả lại cho tỷ cùng Đông Ngưng một phần ân huệ này.
Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa!”
Bội Lan cả kinh, đã thấy Kiều Sở mang mặt nạ dịch dung vào, buông nàng ra, sau đó lao nhanh về phía hồ.
Nàng chạy cực nhanh, gió thổi làm cả váy áo lẫn tay áo nàng phồng lên, mà Bội Lan thì vẫn kinh hồn tán đảm định tại chỗ, cả người cứng đờ.
………
“Điện hạ, ngươi nghĩ ta là ai chứ?”
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, mặt hồ như bị bao phủ bằng một lớp vảy cá óng ánh xinh đẹp.
Kiều Sở vẫn chạy, cước bộ không ngừng, khi chạy đến gần thái tử liền thản nhiên cười nói.
Bội Lan ở bên này nhìn thấy rất rõ ràng, thái tử thoáng nhìn xuống hồ, phật mạnh tay áo, vốn đang chuẩn bị rời đi, nhưng nghe được giọng nói truyền đến, hắn mạnh xoay người, nhìn thấy “Lang Lâm Linh” nhất thời liền biến sắc.
Ngay tức khắc sau đó lại là tiếng bọt nước văng tung tóe làm người nghe phải chiến kinh, Thượng Quan Kinh Hạo đã bị Kiều Sở xô xuống dưới hồ, mà nàng cũng thu thế không kịp mà lao xuống theo hắn…..