Kiều Sở bơi rất giỏi, lại có chuẩn bị trước, cho nên ngay sau khi vừa lao xuống hồ liền bơi nhanh ra xa, đợi tới khi thái tử kịp phản ứng mạnh vươn tay muốn chộp lấy nàng thì trong tay chỉ bắt được khoảng không.
Thượng Quan Kinh Hồng đang ở một chỗ cách đó không xa, ở ngay bên cạnh Trầm Thanh Linh.
Trầm Thanh Linh đã ngất đi, hai mắt nhắm nghiền, tóc giống như rong rêu lềnh bềnh trên mặt nước, chân lại bị kẹt vào một cái khe nhỏ của một tảng đá cực lớn.
Là đá trong hồ.
Cách chỗ của nàng một quãng, Lang Lâm Linh đầu vị va vào tảng đá, lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Kiều Sở nghĩ, hắn quả nhiên là yêu Trầm Thanh Linh, muốn biết ai đó có yêu một người hay không thì cứ chờ đến thời khắc nguy hiểm là có thể thấy rõ.
Hai nữ nhân cùng rơi xuống nước, nhưng người hắn chọn cứu trước chính là Trầm Thanh Linh.
Hắn lúc này mị mâu nhìn chằm chằm nàng, mâu quang nặng nề sâu thẳm, trong mắt cũng là vẻ ngạc nhiên giống y như thái tử, nàng tự biết vừa rồi khi nhảy xuống hồ thì mặt nạ da người cũng đã rớt ra mất rồi.
Nàng bình tĩnh đón nhận ánh mắt của hắn, lập tức liền ý tứ nhìn Lang Lâm Linh một cái, sau đó xoay người bơi về một phương hướng khác.
Nàng nghĩ hắn nhất định hiểu ý nàng.
Bơi được một đoạn nhất định, nàng quay đầu lại, nhận thấy hắn và thái tử lúc này đang lạnh lùng nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt như hai lưỡi đao sắc bén va chạm, hung mãnh như ánh mắt của dã thú, giống như cả hai đều chỉ muốn xông vào mà cắn xé đối phương.
Đột nhiên, Thượng Quan Kinh Hồng khoát tay trong nước, tạo ra vô số bọt nước, hắn hướng đến một chỗ bơi đi, động tác liên tiếp đều đặn vừa mạnh mẽ lại vừa xinh đẹp.
Hắn quả nhiên đã hiểu rồi!
Trong bóng tối âm u của lòng hồ, Kiều Sở chợt cảm thấy một cơn đau nhói buốt theo bụng lan ra khắp tứ chi, trước mắt như hiện ra một khoảng không mênh mông trắng xóa như tuyết trắng bao phủ.
“Có người lên rồi!”
Trong đám người, thanh âm nháo loạn ầm ĩ, ở bên bờ hồ, mười mấy tên cấm quân đang chuẩn bị nhảy xuống hồ chợt đình chỉ động tác, nhìn về phía Hạ Hải Băng, Hạ Hải Băng sắc mặt ngưng trọng lúc này đang đưa tay ra.
“Là Bát gia và Lang phi”
“Mau, thái tử và Phương chủ bộ bên kia”
Hoàng đế đang đứng trong đám đông vốn vẫn gắt gao nhíu chặt mày, hiện tại nhìn thấy cấm quân nâng hai nam tử bạch bào đưa lên bờ, trong lòng mỗi người đều đang ôm một người, lông mày hoàng đế mới giãn ra.
Đám người lão Thiết vốn đang chờ Thượng Quan Kinh Hồng trong một viện tử chuyên dành cho chúng vương cùng tùy tùng nghỉ lại khi tiến cung, cách Kim Loan điện một quãng không xa.
Bởi vì Kiều Sở hôm nay tiến cung, tối hôm qua sau sự việc xảy ra ở thư phòng, trong lòng mọi người đều lo lắng cho nàng, nên hôm nay ngoại trừ lão Thiết thì cả Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh đều vào cung, sau lại nghe đến bên Kim Loan điện có người hô “hộ gia”, mọi người lập tức chạy đến Kim Loan điện.
Ở Kim Loan điện xuất hiện hơi mười tên thích khách, mặc dù đều là cao thủ nhưng dù sao nhân số cũng quá ít, vì vậy rất nhanh đã bị Hạ Hải Băng dẫn dắt hơn trăm tên cấm quân, cùng Hạ vương, Tào Chiêu Nam và Trữ vương giết chết hoặc bị bắt sống, thậm chí không cần đám người lão Thiết phải ra tay.
Đám người Tây Hạ cũng rất nhanh chạy đến, Thuần Phong còn âm thầm tiếc hận, hắn còn chưa kịp xem náo nhiệt gì cả mà sân khấu đã vội hạ màn.
Chính biến ở Kim Loan điện qua đi, nhưng hoàng đế thì vẫn lo lắng trong cung có chỗ nào đó vẫn còn thích khách đang ẩn nấp, vì vậy còn đang định lệnh cho Hạ Hải Băng phái người đi kiểm tra, bỗng nhiên lại nhìn đến ở phía cung điện Thường phi có khói lửa bốc lên đến tận trời, lòng hắn chấn động, lập tức mang theo người chạy qua đó.
Tới nơi lại gặp Bội Lan, nghe nàng nói mới biết Phương Kính và Lang Phi bị thích khách ném xuống hồ, thái tử, Duệ vương cùng Kiều phi đã nhảy xuống cứu người.
Đương nhiên là Bội Lan sẽ không nói thái tử là bị Kiều Sở xô xuống.
Hoàng đế nghe vậy thì cả kinh, Duệ vương và Kiều phi không phải đang ở Anh Linh tế điện hay sao.
Có điều giờ không phải lúc đi thắc mắc vì sao bọn họ cùng đám người thái tử lại có mặt ở nơi này, hay mục tiêu của bọn thích khách là bắt người hay vì cái gì, lúc này cứu người mới là quan trọng, vì thế liền lệnh cấm quân nhảy xuống hồ, lại để cho Hạ vương và Trữ vương đến điện Thường phi dập lửa.
Đám người lão Thiết thì biết rõ Thượng Quan Kinh Hồng bơi rất giỏi, lại từng ở trong địa lao mà biết được Kiều Sở cũng như thế, vì vậy bọn họ cũng không quá lo lắng, còn điện Thường phi thì có ý nghĩa to lớn với bọn họ cho nên liền cũng theo qua đó dập lửa.
Cũng may là cả Duệ vương và thái tử đều đã bơi lên bờ, cũng đã tự cứu được người của mình.
Hai cái người đang hôn mê liền được đặt xuống đất, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức thi cứu cho Lang Lâm Linh, hắn vốn giỏi y thuật, thêm nữa Lang Lâm Linh rơi xuống nước chưa lâu, nên rất nhanh chóng đã ho sặc sụa nôn ra nước hồ trong dạ dày.
Lang Lâm Linh nhìn nam nhân trước mắt, nhớ tới những ngày qua nàng đã phải chịu nhiều ủy khuất, nhớ tới đêm qua ở Lang phủ nàng nhận được phong thư của hắn, trong thư viết: Linh nhi, Kinh Hồng cáo khiểm, mau chóng hồi phủ cùng nói chuyện hưu thư, nhớ nàng.
(=__________=)
Vừa rồi khi nàng vừa ra khỏi Kim Loan điện, bỗng có một nội thị đưa cho nàng một mảnh giấy nhỏ, trên giấy viết ngắn gọn mấy chữ: “Hồ Mạc Sầu, không dẫn theo người, Kinh Hồng”, nàng liền tức tốc chạy qua.
Không ngờ đến đây nàng lại gặp Phương Kính, rồi trải qua thời khắc sinh tử hung hiểm, cho dù nàng là người trầm tĩnh, nhưng lúc này vẫn không khỏi ôm lấy cổ Thượng Quan Kinh Hồng, thấp giọng khóc nức nở.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhỏ nhẹ an ủi, đuôi mắt bất động âm thầm nhìn qua bên kia, Trầm Thanh Linh được thái tử ôm cũng đang từ từ tỉnh lại.
Ở bên hồ, chỉ riêng Bội Lan là toàn thân lạnh lẽo, vừa rồi Hạ Hải Băng thấy ngoại trừ Kiều Sở là chưa có lên bờ, liền lệnh cấm quân tiếp tục xuống nước cứu người, nhưng đến tận lúc này vẫn còn chưa thấy người đi lên.
Nàng nặng nhọc hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn cơ thể đang không ngừng run rẩy cùng cõi lòng bất an, bỗng nhiên người bị kéo vào một vòng ôm quen thuộc.
“Lan nhi, nàng sao vậy?”
Bên tai cũng là thanh âm quen thuộc của trượng phu, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Trữ vương đang gần trong gang tấc, cả Hạ vương cùng đám người lão Thiết cũng đã trở lại.
Hỏa hoạn đã được dập tắt rồi sao?
Nhưng nàng không có một chút vui sướng nào, lòng tràn đầy hoảng sợ, rốt cuộc nhịn không được nữa liền bật khóc: “Kiều Sở, muội ấy vẫn còn chưa có lên”
Hiện giờ nàng mới chân chính hiểu được ý tứ trong lời nói của Kiều Sở.
Trúng kế.
Có người nào đó đã biết được cả Trầm Thanh Linh và Lang Lâm Linh đều không biết bơi.
Nếu hai người đồng thời rơi xuống nước thì Thượng Quan Kinh Hồng sẽ cứu ai trước?
Rơi vào thời khắc sinh tử, hắn tất nhiên sẽ cứu người mà hắn yêu nhất.
Nàng thật khờ, vừa rồi hoàng đế đến gần trong gang tấc, nàng còn thật sự ngu ngốc muốn chạy đến cầu hoàng đế cứu người!
Điện Thường phi cháy cho nên hoàng đế mới lại đây.
Hắc y nhân xuất hiện cùng Thượng Quan Kinh Hồng đánh nhau chính là để câu giờ, chờ cho tới thời điểm thích hợp, để cho hoàng đế vừa vặn nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng cứu Trầm Thanh Linh.
Thái tử, chính là thái tử!
Hắn là người bày kế, hắn xuất hiện tại nơi này là để bảo đảm hết thảy đều đi theo đúng như dự tính của hắn.
Thích khách chỉ là ngụy trang nhằm nhiễu loạn mọi người.
Nếu hoàng đế nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng không cứu Lang Lâm Linh mà cứu Trầm Thanh Linh thì sẽ nghĩ thế nào?
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Duệ vương chỉ cần đi sai một bước, Trữ vương bọn họ cũng sẽ gặp chuyện không may!
…..
Thân thể cao lớn của Hạ vương chấn động, Ngân Bình hơi nhíu mi nhìn hắn.
Mặc dù thanh âm bốn phía hỗn tạp, nhưng một tiếng kia của Bội Lan lại quá mức bén nhọn, lập tức lấn áp hết thảy mọi thanh âm.
Hoàng đế ngẩn ra.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng lập tức buông Lang Lâm Linh ra, đứng dậy.
Nàng…..nàng còn chưa có đi lên? Đã qua bao lâu rồi, ít nhất cũng đã qua thời gian một nén nhang rồi! Rõ ràng là nàng bơi rất giỏi kia mà.
Cấm quân vẫn đang không ngừng tìm kiếm trong hồ, khuấy ra vô số bọt nước, lòng Thượng Quan Kinh Hồng chìm xuống, điên cuồng lao xuống hồ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt như kéo dài thành một khoảng không vô tận.