Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 294

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Gia”

Phương Minh đang ngồi trên một cái ghế canh giữ bên giường, nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng tiến vào, vội đứng lên, đem ghế cất đi.

“Nàng có ổn không?”

Thượng Quan Kinh Hồng nhấc vạt áo bào, ngồi xuống mép giường, trừ phi là nàng phát bệnh, nếu không tất nhiên là vẫn ổn rồi, bởi vì hắn đã điểm huyệt nàng, nàng liền ngủ mê man không tỉnh; nếu nàng không ổn, Phương Minh nhất định đã báo lại với hắn.

Hắn hỏi như vậy không phải là thừa sao? Nhưng bất giác lời cứ như vậy mà thoát ra khỏi miệng.

Phương Minh cung kính bẩm báo nói nàng không có việc gì, Thượng Quan Kinh Hồng thê mắt nhìn nữ nhân trong lúc ngủ vẫn gắt gao nhíu chặt mi tâm, lòng hắn trầm xuống, vươn tay giải huyệt đạo cho nàng.

Vừa rồi hai người tranh cãi kịch liệt, hắn còn không kịp nói cho nàng biết trong bụng nàng có hài tử.

Thai nhi vẫn còn quá nhỏ cho nên chẩn không ra là trai hay gái.

Hắn hy vọng sẽ là con trai, bởi như vậy hắn mới có thể dạy cho nó tất cả những gì hắn biết, dạy nó văn thao vũ lược, để nó kế thừa hết thảy những gì hắn có, như vậy, nàng, nàng sẽ rất vui đi?

Nhưng nếu là con gái cũng tốt, một bé gái giống như nàng, hắn cũng thật là thích.

Lòng hắn nao nao, hắn thích……thích có hài tử ư?

Trong lòng một nửa là kịch liệt bất an, một nửa lại mang theo hy vọng

Đột nhiên lại nghĩ, nếu nàng biết chuyện đứa nhỏ thì nàng sẽ thế nào?

Liệu nàng có vui mừng không?

Lúc này tâm tình hắn còn kích động hơn cả cái ngày hắn cầm trên tay binh quyền của hoàng đế đi Tây chinh, đó là bước tiến đầu tiên của hắn để một lần nữa nhập chủ triều đình, là thành hay là bại ắt cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của hắn sau này, khi đó nào có ai hiểu được tâm tình của hắn đâu, cho dù có là đám người lão Thiết cũng không hiểu.

Chính lúc cảm xúc của hắn đang phập phồng, nàng đã khẽ kêu một tiếng bắt đầu tỉnh lại, hắn thoáng giật mình.

“Sở nhi, tới giờ uống thuốc rồi”

Kiều Sở mở mắt ra, ánh mắt nhập nhèm nhìn hắn, lộ ra vẻ hồn nhiên, giống như mọi buồn phiền của nàng chưa bao giờ tồn tại.

Thượng Quan Kinh Hồng nhịn không được khẽ thở dài, tháo mặt nạ xuống, cúi đầu khẽ hôn nàng thật sâu.

Ý thức dần hồi phục lại, Kiều Sở biến sắc, lập tức quạt cho Thượng Quan Kinh Hồng một bạt tai.

Cảnh Bình và Cảnh Thanh đều đang bê một bát thuốc trên tay, còn có cả một ít mứt quả, đứng hầu ở một bên, một tiếng thanh thúy vang lên dọa cho Cảnh Thanh giật mình há hốc miệng, còn Cảnh Bình mặt khẽ biến sắc.

Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Kinh Hồng bị người đánh như vậy trước mặt hạ nhân, nhất thời khiến khắn không khỏi phẫn nộ, mặt mày lạnh lùng, mà trong mắt Kiều Sở cũng là lạnh không kém, khóe miệng hiện lên núm đồng tiền như hoa: “Bát gia, việc gì phải làm vẻ mặt như thế, ta cho ngươi đánh trả đó!”

Thượng Quan Kinh Hồng nhìn cả người nàng đều đang run nhè nhẹ, nhưng ánh mắt lại như mũi nhọn, vẻ mặt tái nhợt quật cường, một bên gò má vẫn còn hơi sưng, là vì tối hôm qua bị hắn đánh_____

Sự tức giận vừa mới dâng lên trong lòng nhất thời biến mất vô tung, hắn buông nàng ra, hơi dùng sức đem thân mình không chịu hợp tác của nàng ấn dựa vào thành giường, cầm lấy bát thuốc mà Cảnh Thanh đang bê, trầm giọng nói: “Uống thuốc”

Kiều Sở thấy lão Thiết cùng Phương Minh khẽ nghiêng đầu tránh đi, còn Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh thì trong tay đang bê đồ vật này nọ, vẻ mặt hơi xấu hổ đứng ở một bên, còn bên má của Thượng Quan Kinh Hồng thì hồng hồng một mảng, có mấy vết xướt hơi rỉ máu do bị móng tay nàng cào rách, vẻ mặt hắn sa sầm, nhưng không có nổi cơn thịnh nộ.

Mùi của thuốc thật mạnh áp đến, Kiều Sở bất giác phủ tay lên ngực, chỉ cảm thấy yết hầu ngưa ngứa thật buồn nôn.

Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng lập tức lóe sáng, bàn tay đang vững vàng bưng bát thuốc cũng khẽ run rẩy, một ít thuốc bên trong bát liền đổ xuống tay hắn, bát thuốc rõ ràng còn rất nóng, nhưng hắn lại giống như không hề cảm thấy đau, thần sắc giống như là đang…..cực kỳ vui vẻ.

Kiều Sở ngẩn người, chẳng lẽ nhìn thấy nàng thống khổ khiến cho hắn vui vẻ đến như thế?

Nàng cảnh giác theo dõi hắn, Thượng Quan Kinh Hồng một tay cầm bát thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trong đáy mắt sâu thẳm lộ ra một tia ôn nhu, sau đó bàn tay to lại từ từ chuyển xuống phủ lên bụng nàng, vẻ dịu dàng trong mắt lại càng thêm nồng đậm.

“Thân thể nàng bây giờ chính là như vậy, mau uống hết bát thuốc này đi, sau đó chúng ta nghỉ ngơi, ta có chuyện muốn nói với nàng”

“Không, ta không uống……..”

“Sở nhi, nghe lời ta, uống thuốc đi, uống thuốc xong ta và nàng cùng nhau ăn mứt quả, nàng xem nàng thích vị nào nhất, ta sẽ bảo Phương thúc tự mình đi một chuyến mang về cho nàng.

Những món ăn vặt này ta không rành cho nên không biết cái nào ngon cái nào dở, nàng thấy thích cái gì liền nói cho ta biết_____”

Kiều Sở nhận thấy ý cười trong mắt hắn càng lúc càng sâu, từ đầu chí cuối còn không hề nháy mắt một cái, rõ ràng là trong mắt hắn đầy tơ máu, nhưng giống như không hề cảm thấy mệt mỏi mà vẫn đăm đăm nhìn nàng.

Hắn bị gì thế?

Bộ dáng của hắn giống như là hắn thật sự yêu nàng vậy?

Sao có thể được?

Trong lòng hắn, nàng chẳng là cái quái gì cả.

Nàng cảm thấy thật mỉa mai, vì thế hắn còn chưa nói xong, nàng đã nhịn không được phát tiết, hung hăng đẩy bát thuốc trên tay hắn ra xa, trận mùi hương khó ngửi kia tức khắc càng thêm nồng!

Thuốc nóng liền sánh ra tạt lên trên tay nàng.

Nàng không cần.

Bỏng thì bỏng, đau thì đau, nàng không ngại.

“Kiều chủ tử….”

Cảnh Bình sợ hãi kêu ra tiếng.

Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối sầm lại, bàn tay vốn đang phủ nơi bụng nàng lập tức bắt lấy tay nàng.

Mặc dù chỉ có vài giọt đổ lên tay nàng, nhưng tay vẫn hơi run lên một chút.

Thuốc quả là còn rất nóng.

Nhưng so ra thì tay của Thượng Quan Kinh Hồng còn thê thảm hơn nàng nhiều, cả bàn tay của hắn là một mảng hắc hắc hồng hồng, hắc chính là nước thuốc, còn hồng chính là làn da.

Nàng cho rằng hắn sẽ đánh nàng, nhưng không nghĩ tới hắn cực nhanh đẩy bát thuốc vào trong tay Cảnh Bình: “Có bị bỏng không?”

Hắn chùi chùi tay lên áo, thô lỗ chụp lấy chăn bông đã bị thuốc đổ ướt một mảng ném qua một bên, một tay kéo lấy nàng, một tay hướng trên bụng nàng sờ soạng.

“Mau nói, có bị bỏng hay không?”

Kiều Sở cũng có chút chiến kinh, lồng ngực Thượng Quan Kinh Hồng phập phồng dữ dội, hai tròng mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, trong thanh âm lộ ra một cỗ tức giận kịch liệt.

Trong lúc nàng giật mình ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt, Thượng Quan Kinh Hồng đã bế nàng ra khỏi giường, ngồi xuống tiểu tháp bên cạnh, bàn tay cẩn thận sờ lên bụng nàng, sau đó lại cầm lấy tay nàng cẩn thận quan sát, cuối cùng ôm cả người nàng gắt gao ép vào trước ngực.

Một bên, những người khác thấy Thượng Quan Kinh Hồng không đeo mặt nạ cho nên không dám chạy ra ngoài gọi nô bộc, lại càng không dám kinh động đến hai người.

Phương Minh mở ngăn tủ lôi ra chăn mền sạch, Cảnh Bình nhanh chóng đem nó đổi với chăn ướt, lão Thiết xem trong cái chậu nước vẫn còn một ít nước sạch, liền nhúng khăn vào, vắt khô rồi đưa cho Thượng Quan Kinh Hồng.

Lúc này trong phòng vẫn chỉ có Cảnh Thanh vẫn duy trì tư thế một tay cầm bát thuốc, một tay cầm mứt quả, há hốc miệng bất động tại chỗ.

Kiều Sở nhìn mấy người kia bận rộn đi qua đi lại, nàng lại có chút không đành lòng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt âm trầm của nam nhân đang ôm chặt lấy mình, tức giận cũng tùy theo đó mà bạo phát ra: “Thượng Quan Kinh Hồng, thả ta đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio