“Kiều Sở, nàng mang thai hài tử của ta, nàng còn muốn đi đâu?”
Thượng Quan Kinh Hồng không tiếp nhận khăn tay lão Thiết đưa tới, bàn tay bị thương bắt lấy cằm nàng.
Kiều Sở cảm thấy cả thế giới đột ngột rơi vào tĩnh lặng, chỉ thấy bạc môi của Thượng Quan Kinh Hồng mở ra rồi khép lại, dung mạo đẹp như một vị thần, mà nụ cười lạnh trên miệng còn tuấn mỹ hơn, thần sắc mang theo tức giận, rồi lại có ý tứ như đang tuyên một bản án chung thân dành cho nàng.
Nàng hít vào một hơi sâu, nhưng cảm giác hô hấp bỗng trở nên khó khăn biết dường nào, hai tay đang bị hắn nắm cũng phát run, mà hắn thì vẫn lạnh lùng cười, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng.
Tâm hoảng hốt, nàng chịu đựng cơn choáng váng, đăm đăm nhìn hắn, lại tận lực trấn tĩnh phân tích: “Ngươi việc gì phải gạt ta? Ta biết, ta chạy trốn không được, ngươi nhất định sẽ giam cầm ta, nhưng ngươi không thể nể tình lần cuối cùng ta giúp ngươi ở hồ Mạc Sầu, bù đắp cho hiểu nhầm ở vách đá mà buông tha cho ta được sao? Vậy là quá đủ rồi.
Chúng ta đều không yêu lẫn nhau, ta thật sự không hiểu, vì cái gì ngươi lại không chịu thả ta đi?”
Không yêu? Nàng không yêu hắn?
Một tia hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng bị thanh âm cũng nàng từng chút từng chút dập tắt đi, vốn hắn đã định sau khi nói xong chuyện đứa nhỏ liền sẽ nói cho nàng biết về chuyện ám khí, nói cho nàng biết, hắn từ nay về sau sẽ đối đãi với nàng thật tốt…….Nhưng hiện tại, đều đã bị vẻ lãnh đạm trong mắt nàng đánh tan hết thảy.
Chẳng trách nàng thấy hắn bị thương mà trong mắt còn không có một tia dao động.
Hắn giận nàng tự thương tổn mình, nhưng đối với sự bảo hộ của hắn, nàng thế nhưng lại không hề có một chút cảm giác.
Đau đớn trên tay đột ngột xông thẳng lên tim.
“Ta nói, nàng có hài tử của ta”
Hắn vẫn cười, nhìn nàng, giọng ngoan tuyệt: “Ta vì sao phải gạt nàng? Mấy tháng sau bụng nàng hiện rõ lên, nàng không phải sẽ biết sao?”
Đứa nhỏ, nàng đã tự nói với lòng mình rằng nàng không thể có đứa nhỏ, vộ luận thế nào cũng không thể mang thai đứa nhỏ của hắn.
Không có khả năng, không thể có chuyện đó được, tháng trước nàng vẫn có nguyệt sự, mà đứa nhỏ này thì chỉ có thể là hoài thai trong lần ở Y lư hoặc là cái lần sau khi trở về Duệ vương phủ.
Nhưng cả hai lần này nàng đều uống thuốc cơ mà.
Cả người chợt đóng băng, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Thanh, nhấn mạnh từng chữ: “Ngày đó, bát thuốc mà Thượng Quan Kinh Hồng bảo ngươi đưa cho ta, là thuốc gì? Không phải thuốc tránh thai sao?”
Tinh thần Cảnh Thanh như đang lạc vào trong sương mù, bộ dáng như người thất hồn lạc phách nhìn nàng, mặc dù hắn đau lòng vì bàn tay bị thương của Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng càng sợ bị Thượng Quan Kinh Hồng mắng, vội bẩm: “Kiều chủ tử, cái đó là thuốc an thần bồi bổ thân mình”
Kiều Sở sững người, hắn lừa nàng.
Ngốc tử lừa nàng.
Chính là trong cái đêm đó, đêm đó hắn thật sâu chôn trong người nàng, không cho mấy thứ kia chảy ra ngoài.
Ở bãi săn nàng có thể may mắn tránh được, nhưng vì cái gì ở vương phủ lần này lại chạy không thoát?
Nàng rút tay khỏi tay hắn, run rẩy chạm vào bụng mình, ở trong này thật sự là đang có một sinh mệnh ư?
Thời điểm khi nàng nhảy xuống hồ, kỳ thực trong lòng đã có ý định chết đi, nếu đã không có cách nào được tự do thì chi bằng chấm dứt tính mạng ngay tại đây luôn cho rồi.
Nhưng đứa nhỏ, đứa nhỏ…………..
Cho dù nàng không yêu hắn, nhưng đứa nhỏ cũng là của nàng…………..
“Thảo nào ngươi lại đột nhiên đổi tính như thế” Nàng cúi đầu cười, sau đó đột ngột giơ tay lên.
“Ngươi hỗn đản!”
Thượng Quan Kinh Hồng không hề né tránh, vẫn nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng cười nói: “Đánh, tiếp tục đánh! Nàng cho rằng ta là bởi vì đứa nhỏ mới đối đãi với nàng như vậy?”
Kiều Sở mỉa mai cười, đúng vậy, đánh hắn làm cái gì? Chỉ tổ tự làm đau tay mình.
Nàng không rõ ý của hắn là gì, chẳng lẽ không phải vì đứa nhỏ sao? Nàng cảm thấy cả thân thể bỗng trở nên vô cùng mệt mỏi, cơ hồ phải huy động toàn bộ sức lực mới có thể lần nữa ngẩng đầu miễn cưỡng đối mặt với hắn: “Phải cũng vậy, không phải cũng thế, nữ nhân muốn sinh con cho ngươi nhiều không sao kể xiết, huyết thống cao quý, con cũng tùy ý ngươi thích.
Đứa nhỏ này đối với ngươi mà nói chẳng có gì quan trọng cả.
Thả ta đi, Thượng Quan Kinh Hồng, ta không muốn chết, ta không muốn phải tự tay giết chết đứa nhỏ này, ngươi đừng ép bức ta!”
Thượng Quan Kinh Hồng không nói gì, bàn tay vẫn đang nắm lấy cằm nàng, tức giận tới mức cơ hồ muốn bóp chết nàng đi, trong mắt của hắn là ý cười, nhưng mâu quang lại u ám đến dọa người.
Nàng nắm chặt tay, cũng cười đáp trả hắn.
“Nàng có tin là ta sẽ giết nàng………………” Hắn nhíu chặt mày, tròng mắt đỏ càng thêm hung tợn, giọng nói âm lãnh phảng phất như đâm qua yết hầu thoát ra ngoài, nhưng tay hắn lại từ từ buông cằm nàng ra, lần nữa ôm chặt lấy cả người nàng, giọng khản đặc: “Nếu ta có thể giết nàng, Kiều Sở, nàng sẽ là một hồn ma cô độc!”
Kiều Sở không cam chịu để mặc cho hắn ôm, ra sức vùng vằng giãy dụa, hắn vẫn giống như trước, cẩn thận tránh để không đụng chạm đến bụng nàng, cánh tay mạnh mẽ siết ngang ngực nàng, bỗng nhiên nhíu mày, tà nịnh cười rộ lên.
Những người khác hoảng sợ, nhất thời cũng không biết là nên khuyên nhủ hay là nên mặc kệ hai người nữa.
Đồ điên! Kiều Sở sao có thể cam tâm để mặc hắn ôm như thế, lập tức cúi đầu chuẩn bị cắn vào tay hắn, thình lình nghe lão Thiết thấp giọng nói: “Kiều chủ tử, người có biết vì sao cho đến bây giờ gia vẫn chưa có hài tử hay không, mà cả những vị gia nhân thế lực lớn mạnh khác cũng đều không có?”
Đông Ngưng muốn kêu cứu, nhưng toàn thân lại tìm không ra một chút khí lực, thanh âm lại câm xịt khàn khàn nhỏ như tiếng mũi kêu, chỉ đủ để cho chính mình và nam nhân trên người nàng mới có thể nghe được.
Trận mùi hương vừa rồi xông vào trong mũi đối với nàng không hề xa lạ!
Người nam nhân này biết võ công của nàng thế nào, cho nên hắn liền dùng…………
Mùi của đất như tạt vào trên mặt, trên đầu nàng là một mảng trời đêm màu lam, mặt trăng hình lưỡi liềm, lác đác đây đó là những vì sao thưa thớt, khuỷu tay của nàng bị áp trên đất, không thể nhúc nhích được, trước mắt choáng váng, hung hăng nhìn chằm chằm vào nam nhân đang đè trên người mình, nghiến răng nói: “Tông Phác, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nàng thật không ngờ đó lại là hắn.
Tuy rằng đã biết ở chỗ này có ám vệ thủ hộ, người có thể im lặng tiến vào trong này ngoại trừ đám người bọn họ ra thì còn có thể là ai? Là hắn cho nên ám vệ mới không ngăn cản lại.
Nhưng mà nàng thật sự không nghĩ là hắn sẽ làm như vậy với nàng! Trong lòng cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, nếu không phải nàng đang kiềm nén thì nước mắt đã chảy rồi.
Tông Phác nhẹ nhàng cười, còn hai tay lại hung hăng nắm chặt lấy bả vai nàng: “Ngươi không phải rất có bản lĩnh sao, mấy ngày nay còn không ngừng trốn tránh ta, bây giờ ngươi đang ở chỗ của ca ca ngươi, thế nào, sao không tránh nữa đi?”
“Tông Phác, Trầm Thanh Linh ở bên kia, ngươi sao không tới tìm tỷ ấy đi, chạy tới chỗ ta làm cái gì, việc gì phải đối với ta như thế?”
Hơi thở hỗn loạn dồn dập của nam nhân phả mạnh vào trên mặt nàng, Đông Ngưng cắn răng nghiêng mặt tránh đi, hắn lập tức cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, lớn giọng cảnh cáo: “Tần Đông Ngưng, ta đến đây không tìm ai khác, ta đến là để tìm ngươi, nếu đêm nay ngươi không nói rõ ràng chuyện giữa ngươi và Phàn Như Tố, ta thà rằng tự mình hủy hoại ngươi!”