Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 317

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng đế tất nhiên là không hỏi thêm nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, Hải Lam….Hình như trẫm đã từng nghe qua cái tên này.

Đương nhiên giọng cực thấp cho nên không ai nghe được câu này của hoàng đế.

Một hàng Tây Hạ cùng chúng thần lại nâng cốc chúc tụng Duệ vương.

Lang Lâm Linh kéo Trầm Thanh Linh vẫn đang đeo vẻ mặt khiếp sợ ngồi xuống, mắt sắt xẹt qua Kiều Sở, nghi hoặc trong lòng lại càng tăng thêm.

Kiều Sở khẽ đóng mắt lại, bên dưới bàn, lòng bàn tay nàng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên lại bị người nào đó nắm lấy.

Thượng Quan Kinh Hồng mới vừa rồi còn không thèm để ý tới nàng, lúc này ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

Một cỗ nhiệt nóng bất ngờ theo lòng bàn tay chảy vào trong cơ thể, không lẽ…đây chính là vận công chống lạnh trong truyền thuyết nha?

Nàng nghĩ nghĩ, một lúc sau nói: “Ta cảm thấy hơi buồn nôn, muốn ra ngoài đi dạo một chút được chứ?”

Thượng Quan Kinh Hồng nhìn nàng một lát, sau đó thay nàng xin phép hoàng đế, vẻ mặt hoàng đế ôn hòa, thản nhiên “Ân” một tiếng.

Thượng Quan Kinh Hồng lại phái lão Thiết đi theo nàng.

Thấy hôm nay nàng không mang theo hai nha đầu, Lang Lâm Linh trầm mặc một hồi, xong nói: “Gia, tuy là có Thiết thúc đi theo thì tuyệt đối an toàn, nhưng thân thể muội muội không khỏe thì tốt hơn vẫn cần có nha hoàn đi theo hầu hạ, không bằng để Hương Nhi đi theo muội ấy đi”

Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu, ôn thanh nói: “Vẫn là Linh nhi lo lắng chu toàn”

Lang Lâm Linh nhẹ nhàng cười, hôm nay, nàng đang mặc trên người kiện hồng bào màu san hô mà Thượng Quan Kinh Hồng đặt riêng cho nàng, cộng với nhan sắc mà đem so với thanh bào của Kiều Sở thì càng hoa mỹ hơn vài phần, nhận được không ít ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Lúc này nàng cười, gương mặt sáng lên, lại càng khiến nàng thêm xinh đẹp, chỉ có điều chân mày thì vẫn như cũ mang theo vẻ trắng xanh nhàn nhạt.

“Tỷ tỷ, hay là để muội bồi Kiều tỷ tỷ ra ngoài đi”

Trầm Thanh Linh đột nhiên đề nghị, Thượng Quan Kinh Hồng thoáng nhìn Kiều Sở và Trầm Thanh Linh một cái, thản nhiên nói: “Ân, hai người có vẻ rất thân thiết, giống như là đã từng quen biết, mau đi đi”

Lúc Kiều Sở ra tới cửa điện, cũng là lúc gánh hát bắt đầu biểu diễn, nàng không biết bọn họ đang hát bài gì, chỉ nghe khúc đầu người áo xanh kia hát: điển chi đại khánh, dữ quân cộng túy, thiên tuế kết duyên, tương thức nan thủ, bách niên tịnh đế, tương thức tương tích, bất ly bất khí.

Trong mùi rượu tràn ngập, vẫn có người nhàn nhạt nhìn theo cước bộ của nàng và Trầm Thanh Linh, nhưng tất nhiên, bất quá cũng chỉ là thoáng nhìn là xong.

Thái tử, Hạ vương……

Thượng Quan Kinh Hồng một mình uống rượu.

Kiều Sở liếc nhìn một cái, sau đó cũng không nhìn thêm nữa, nơi này ngợp trong xa hoa trụy lạc, có muốn nhìn cũng nhìn không rõ.

Khi tiệc sắp tàn, ở trên điện có không ít người đã ngấm men say.

Lang Lâm Linh thấy Thượng Quan Kinh Hồng bỗng nhìn ra phía cửa, liền nói: “Kiều muội muội ra ngoài cũng đã được một lúc rồi, tuy là có Thiết thúc đi theo nhưng quả thật vẫn khiến người ta lo lắng, hay là để Hương Nhi chạy đi xem thế nào a”

“Gia, nô tài cũng ra ngoài nhìn xem”

Cảnh Bình và Cảnh Thanh đứng ở phía sau, nhìn nhau một cái, sau đó cũng mở miệng nói.

Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang vẩn đục, lạnh lùng uống cạn chén rượu, chẳng lẽ dạo gần đây tâm tư của hắn lộ liễu đến thế sao, để ai cũng có thể nhìn ra được?

Lang Lâm Linh cũng nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, do dự một chút, cuối cùng nói: “Hương Nhi, ngươi cùng Cảnh Bình, Cảnh Thanh chia nhau đi tìm bọn họ đi”

Hương Nhi vâng lời ra ngoài.

Còn riêng Cảnh Bình với Cảnh Thanh thì chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại không nói gì, Cảnh Bình đang muốn mở miệng, thình thình nghe ngoài cửa điện truyền đến một tiếng hô lo lắng: “Gia, Kiều chủ tử ngất xỉu rồi”

Mọi người cả kinh, Thượng Quan Kinh Hồng đã lập tức đứng dậy, tức khắc lao nhanh đến bên cạnh Kiều Sở.

Cũng có không ít người đi theo hắn.

Ở cửa điện, Kiều Sở đang bất tỉnh dựa vào trước ngực lão Thiết.

Thượng Quan Kinh Hồng ôm lấy nàng, mi phong sắc bén: “Nàng trúng mê điệt hương?”

“Thiết thúc, chuyện này là thế nào?”

Lão Thiết trả lời: “Mới vừa rồi hai vị chủ tử cùng nhau đến tẩm điện của Thường phi nương nương, Lâm cô nương bỗng nói có việc cần nói riêng với Kiều chủ tử, vì thế hai người bọn họ vào bên trong tẩm điện, còn nô tài thì đứng canh giữ ở bên ngoài.

Hai người tâm sự được một lúc lâu, đột nhiên sau đó nô tài thấy Lâm cô nương vẻ mặt giận dữ từ bên trong chạy ra, nô tài lo lắng cho Kiều chủ tử cho nên đang muốn đi vào, nhưng lại nghe tiếng Kiều chủ tử, bảo nô tài đừng đi vào, nô tài nghe giọng Kiều chủ tử nghẹn ngào cho nên mới không dám đi quấy rầy.

Thẳng cho đến một lúc sau mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh, nô tài mới đánh bạo, lúc xông vào thì đã thấy Kiều chủ tử ngất xỉu nằm trên đất”

Hắn vừa nói xong, Thượng Quan Kinh Hồng đã lôi giải dược từ trong ngực ra, cho Kiều Sở ăn vào.

Kiều Sở khẽ kêu nhỏ một tiếng, dần tỉnh lại.

“Kiều Sở”

“Kiều chủ tử………”

Kiều Sở nhíu mày: “Các người nói gì vậy, ta là…Hải Lam cơ mà”

Nàng nói xong lại thấy vẻ mặt kỳ lạ của mọi người, hơi có chút khó hiểu, chợt cảm giác có thứ gì đó cấn trước ngực, nàng đưa tay vào trong ngực lôi ra một món đồ.

Mọi người nghe nàng tự xưng mình là Hải Lam thì rất đỗi kinh ngạc, nhưng thầm nghĩ có lẽ vì nàng mới tỉnh lại thần thức mơ hồ nên nói mê đó thôi, sau lại thấy nàng lôi ra một cái vòng đeo tay hình dáng vô cùng cổ quái.

Nàng vô tình nhấn vào một cái chỗ nhô ra trên vật nọ, lập tức có một tiếng sàn sạt từ bên trong phát ra, làm ai cũng phải giật mình, đến cả hoàng đế cũng tỏ vẻ nghi hoặc, liền sau đó có một đạo thanh âm nhỏ vụn vang lên, Thiết thúc, đừng vào đây, ta muốn được yên tĩnh một lát.

Đây rõ ràng là giọng nói của Kiều Sở!

Nhưng giọng của Kiều Sở sao lại có thể phát ra từ một chiếc vòng đeo tay cổ quái được chứ?

Ai cũng giật mình không nhẹ.

Thượng Quan Kinh Hồng xiết chặt nắm tay, mạnh nhắm mắt lại.

Trong đầu hắn nhớ tới hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là vừa rồi khi nghe Ngân Bình nhắc đến tâm cổ, đã khiến hắn nhớ tới việc ngày hôm qua Kiều Sở đến thư phòng, hỏi hắn về tâm cổ, hắn lúc đó chỉ nói là hắn không biết, đó là một loại thuật cổ đã thất truyền từ lâu, cả chế pháp và công dụng đều không thể tra cứu được nữa.

Chuyện thứ hai, chính là nàng đột ngột nói muốn hắn trả cho nàng chiếc vòng tay cổ quái, hắn lúc đó không thèm để ý tới nàng, nàng bất ngờ hôn hắn, mà hắn lại không có….cự tuyệt.

Cuối cùng hắn trả lại cho nàng, thời điểm khi nàng nhìn thấy hà bao mà hắn đựng vòng tay, liền ngẩn ra, trái lại cơn giận trong lòng hắn lại nổi dậy, lạnh lùng nói “Không phải trước đó không muốn sao”, nàng nhìn hắn, cười nói, đây là vật mà một người bạn tốt đã tặng cho nàng, nàng muốn nhìn xem thử cái này có bị thấm nước không, có còn dùng được hay không, nàng nhớ mang máng là nó có cả công dụng ghi âm nữa.

Lời của nàng hắn nghe không hiểu, cái gì mà không thấm nước, cái gì mà ghi âm? Hắn quả thật chưa từng nghe nói tới bao giờ, nó có nghĩa là gì? Cực kỳ quan trọng sao? Là ai đã tặng cho nàng? Hắn đang muốn hỏi nàng, nhưng trên mặt nàng lại nhẹ nhàng mang ý cười, một lần nữa chủ động hôn hắn……..

Xe ngựa chạy như bay trên đường.

Gió thổi tốc cả liêm trướng, nhẹ nhàng thổi tung mái tóc của nữ tử.

Nữ tử đang chống khuỷa tay lên cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài.

Tâm cổ, kỳ thực là nàng cũng không biết chế pháp của nó, cái đó cũng chỉ có Lâm Vũ mới biết được, nhưng đối với một câu hỏi mà không ai có thể giải đáp thì cho dù ngươi có nói tầm bậy thì cũng chưa chắc đã có người phát hiện ra.

Nhưng trong linh đường tang lễ năm đó, đã có hai nữ tử biết được công dụng của nó.

Một người là Hải Lam, một người là Tư Vi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio