Nha đầu A Tú đi theo “Lâm Hải Lam” vốn là đứng chờ ở chỗ xe ngựa cùng nô phó của Duệ vương phủ, nhưng lúc này thì đã hôn mê.
Việc chuốc mê được người có võ công như A Tú nhẽ ra là không dễ dàng chút nào, nhưng may mắn là A Tú lại không phòng bị đối với nàng.
Bởi vì nàng bây giờ chính là “Lâm Hải Lam”
“Lâm Hải Lam” hiện tại vì thân thể không được khỏe, cho nên đã tự rời cung “hồi phủ” trước, nào có ai sẽ đi ngăn cản nàng?
Nhưng đương nhiên là không có chuyện “Lâm Hải Lam” quay về Duệ vương phủ.
Chuyện xảy ra cũng hết sức buồn cười, nàng vốn là Hải Lam, nhưng bây giờ đang phải mang mặt nạ dịch dung để đóng giả làm Hải Lam.
Còn Thanh Linh đã được lão Thiết đưa về điện lại đang mang mặt nạ gương mặt của Kiều Sở được nàng chuẩn bị từ trước.
Mặt nạ này là hôm qua nàng đã nhờ Đông Ngưng làm, còn xin Đông Ngưng cả Mê điệt hương nữa.
Mê điệt hương là dược mà Thượng Quan Kinh Hồng tự mình phát minh ra, cả đám bọn họ người nào cũng có.
Nếu như không có chuyện Hạ vương vì không nhận được thư hồi âm của nàng, mà hôm qua lại lần nữa phái bà cụ bán hàng tới trước phủ rao bán, thì việc của nàng chưa chắc đã thành công.
Nhưng cũng may hết thảy đều đã ổn thỏa.
Khi thấy Trầm Thanh Linh và Lang Lâm Linh gây hấn với nhau, trong đầu nàng lúc đó chợt nảy ra một ý đồ đó là: vì sao lại không tận dụng các nàng làm lực lượng giúp mình đào tẩu?
Ngày hôm qua, sau khi Thượng Quan Kinh Hồng đem cả nàng lẫn y bào về phòng, nàng liền bắt đầu tính toán kế hoạch bỏ trốn.
Nàng vẫn giữ ý định phải tìm ra được thân phận của Trầm Thanh Linh, lúc nàng ngủ trưa nàng đã mơ thấy linh đường tang lễ của Tần Ca năm đó, mơ thấy Lâm Vũ nói về tâm cổ__mơ về cái cái ngày khởi đầu của tất cả yêu hận.
Nàng lại mơ mơ màng màng nghĩ muốn trước khi đi, muốn lấy lại cái đồng hồ mà Lâm Lang đã tặng nàng.
Những nhân tố, nhân sự xen lẫn cùng một chỗ đó lại khiến cho nàng sau khi tỉnh dậy đột nhiên nảy ra một biện pháp.
Nàng trước tiên là đi kiểm tra xem Thượng Quan Kinh Hồng có biết về tâm cổ hay không.
Nếu hắn mà biết thì nàng không thể dùng biện pháp đó nữa.
Nhưng hắn lại nói không biết, vì thế nàng liền nhân cơ hội đòi lại chiếc đồng hồ.
Nàng nhớ đồng hồ có chức năng ghi âm, nhưng đương nhiên là khi Lâm Lang đưa nó cho nàng thì có lẽ Lâm Lang cũng không nghĩ tới hôm nay nó lại lần nữa giúp nàng.
Chỉ tiếc là cuối cùng nàng đành phải bỏ nó lại.
Sau khi lấy lại được đồng hồ, nàng liền trở về hồi âm cho Hạ vương, nói mình có một chuyện muốn nhờ.
Bảo làm sao đó để ngày mai ở trên điện, Ngân Bình sẽ hỏi về chế pháp và công dụng của tâm cổ.
Trong thư nàng có nói qua chế pháp giả và công dụng thật của tâm cổ.
Nếu để Ngân Bình là người hỏi thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nàng vốn đã sớm khẳng định Trầm Thanh Linh là người hiện đại rồi, mặc dù không biết Thanh Linh là ai, là Lâm Vũ, là Tư Vi hay là một nữ nhân nào khác có liên hệ với Tần Ca, nhưng ngày đó khi ở linh đường thì không có tình nhân cũ nào khác của hắn ngoài ba người các nàng.
Lâm Vũ là người biết được chế pháp và cả công dụng của tâm cổ, nhưng nàng và Tư Vi thì chỉ biết được công dụng.
Nàng bịa ra chế pháp, nếu Trầm Thanh Linh là Lâm Vũ thì nhất định sẽ phản bác nàng, nhưng Thanh Linh lại không làm như vậy.
Cái đó giúp nàng loại trừ được khả năng Thanh Linh là Lâm Vũ.
Sau đó nàng cố ý nói mình không biết công dụng của tâm cổ, Thanh Linh lại rõ ràng rành mạch đem nó nói ra.
Một khắc kia nàng liền khẳng định, Trầm Thanh Linh chính là Lâm Tư Vi.
Tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên người Thanh Linh vẫn mơ hồ còn hiện lên bóng dáng ngày xưa của Tư Vi.
Thanh Linh quả nhiên đã giật mình.
Có lẽ Thanh Linh cũng đang hoài nghi nàng là Hải Lam hay là Lâm Vũ, vì thế mới dịch dung mình thành Hải Lam để kiểm tra.
Cho nên sau khi nàng vạch trần thân phận của nàng ta, rồi sau đó lại nói muốn đi ra ngoài hóng gió, Thanh Linh liền đề nghị đi theo nàng.
Thanh Linh đã chạm đến thời điểm cấp bách cần phải biết được thân phận thật sự của nàng.
Biết người biết ta.
Còn đối với nàng mà nói, việc biết được thân phận thật của Thanh Linh vừa là để biết mình từ trước tới nay đã đây dưa với người nào, hơn nữa là để sau đó trốn đi còn biết cách mà ứng phó.
Nàng đưa ra đề nghị muốn đến điện Thường phi.
Nàng tin tưởng có một số việc mà Thanh Linh cũng không muốn để cho lão Thiết biết.
Quả nhiên Thanh Linh đã nói muốn được nói chuyện riêng với nàng.
Sau khi vào điện, các nàng đóng cửa lại, sau đó cố ý đi đến một chỗ thật sâu bên trong để đề phòng nhĩ lực lợi hại của lão Thiết.
Nàng đã sớm chuẩn bị thật tốt mê điệt hương, còn Thanh Linh thì mải chuyên tâm hỏi thân phận của nàng cho nên đã không để ý đến động tác của nàng.
Bản thân nàng thì đã uống giải dược mà Đông Ngưng đưa, sau đó tung bột mê điệt hương ra, Thanh Linh lập tức trúng dược mà lăn ra bất tỉnh.
Nàng lột mặt nạ “Hải Lam” trên mặt Thanh Linh mang vào, vì đã được Đông Ngưng dạy qua nên rất nhanh đã chuẩn bị thật tốt đâu vào đó, ngó mình trông gương không thấy có sơ hở nào rồi mới đem mặt nạ “Kiều Sở” vẫn đem theo trong người, mang vào cho Thanh Linh.
Trước lúc xuất môn nàng đã để cho Mỹ Nhân đi quan sát kiểu tóc của Thanh Linh, nên lúc này dựa theo đó mà chỉnh sửa sơ lại kiểu tóc, lại tráo đổi quần áo cho nhau.
Sau đó, đem đồng hồ đã có ghi âm giọng của mình bỏ vào trong trong ngực áo của Thanh Linh rồi bấm nút.
Tiếp đó là vội vàng mang bộ dáng của Thanh Linh che mặt chạy ra ngoài.
Dù sao thì Kiều Sở cũng đang mang thai cho nên hẳn là lão Thiết sẽ không đuổi theo Trầm Thanh Linh.
Đoạn ghi âm của nàng còn có một mánh khóe nhỏ.
Đầu tiên là một khoảng trống không có gì, sau đó mới xuất hiện giọng của nàng: Thiết thúc, đừng vào đây, ta muốn được yên tĩnh một lát.
Nàng đã tính toán để cho khoảng trống kia khá dài, như vậy thì sẽ đảm bảo khi nàng đã chạy ra khỏi điện được một khoảng rồi thì lão Thiết mới nghe thấy giọng của “Kiều Sở” vang lên.
Đợi tới khi lão Thiết thấy không ổn mà đi vào thì nàng cũng đã bình yên ra đến chỗ lấy xe ngựa dưới thân phận là “Lâm Hải Lam”
Nàng cũng không để cho xa phu của Duệ vương phủ lái xe, chỉ nói là cảm thấy trong người không được khỏe, sau đó bảo A Tú lái xe đưa nàng “hồi phủ”.
Khi vừa ra khỏi cửa cung, nàng lại nói với A Tú là mình muốn sửa đường đi đâu đó hóng gió một chút, khoan từ từ rồi hẵng hồi phủ.
Thời điểm đi đến một cái ngã tư vắng vẻ, nàng bảo A Tú dừng xe lại, gọi A Tú vào trong xe, sau đó lần nữa dùng mê điệt hương chuốc mê A Tú.
Đây là địa điểm đã được ước định từ trước, vì thế rất nhanh liền có người lên xe vác A Tú xuống, bỏ vào một con hẻm nhỏ, sau đó có người khác thay thế làm người lái xe cho nàng.
Có điều, xa phu này không phải là người của Hạ vương, mà lại chính là Lang Lâm Linh.
Bởi vì Hạ vương không hề biết là nàng có ý định bỏ trốn, còn phong thư xin giúp đỡ kia có lẽ chỉ khiến hắn cảm thấy nó kỳ quặc mà thôi.
Mặc dù hết lần này đến lần khác nàng mắc nợ hắn, nhưng nàng không muốn cùng hắn có bất kỳ mối liên hệ nào nữa, có lẽ như vậy mới là tốt nhất cho cả hai người.
Việc ngày hôm qua nàng giúp Lang Lâm Linh, một phần chính vì cảm thấy không thuận mắt, thứ hai là vì muốn Lang Lâm Linh giúp mình, dù sao nàng đi rồi, đối với Lang Lâm Linh mà nói thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Muốn đào tẩu được cũng không phải việc dễ dàng gì, bởi vì Thượng Quan Kinh Hồng truy bắt người rất lợi hại, rất nhanh sẽ có thể tìm được nàng, vì thế nếu nàng không có người tiếp ứng thì tuyệt không bao giờ có khả năng trốn thoát được khỏi Triêu Ca.
Vả lại hiện giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để rời đi, trên đường đi nhất định sẽ bị người bắt được mang về, cho dù có dịch dung đi nữa thì cũng khó tránh khỏi nguy hiểm, muốn cải trang thì không phải chỉ cần mặt nạ da người là đủ, bởi nếu không quen thuộc với người vị bắt chước, hoặc là không bỏ hẳn được tập tính thói quen của chính mình, thì sau một thời gian nhất định sẽ để lại dấu vết…Chỉ có thể chờ cho mấy ngày sau biển êm sóng lặng rồi mới rời khỏi Triêu Ca là cách tốt nhất.
Mà để đợi đến lúc đó thì trước hết nàng cần có một nơi an toàn để trốn, còn phải ăn uống, rồi còn phải chuẩn bị những thứ cần thiết để sau đó rời đi nữa.
Thượng Quan Kinh Hồng từng có ý định kéo dài thêm thời hạn ba ngày, nói muốn nàng dự cung yến xong đến ngày mai rồi hãy đưa ra quyết định sẽ đi hay là ở lại.
Mà Mịch La bọn họ thì sáng sớm ngày mai là đã tới nơi rồi, vì thế nàng phải bỏ đi trước lúc đó thì Thượng Quan Kinh Hồng mới không có cách nào uy hiếp được nàng.
Ngày nào hắn chưa bắt được nàng thì hắn cũng sẽ không động đến Mịch La bọn họ.
Vốn hắn đưa họ lại đây, hạ độc bọn họ, là muốn cho nàng hiểu rõ hậu quả của việc không chịu nghe lời, nhưng hắn cũng không thể giữ họ ở lại Triêu Ca mãi được.
Tuy hoàng đế không biết chuyện hắn hạ độc, nhưng hoàng đế nhất định sẽ can thiệp vào nếu thấy hắn giữ đám người Mịch La ở lại quá lâu, cuối cùng hắn cũng không có đường nào khác là phải thả họ trở về.
Nàng đã đem toàn bộ kế hoạch của nàng kể cho Đông Ngưng nghe.
Đông Ngưng nói mình tạm thời chưa thể đi, vì việc nàng trốn đi là một việc cực kỳ hung hiểm, nên muội ấy muốn ở lại bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng để thăm dò tình hình.
Nàng khuyên không được nên đành viết một lá thư gửi cho Đông Ngưng, nói muốn Đông Ngưng thay nàng chuyển lời nhờ Trữ vương và Bội Lan giúp đỡ, là khi tin tức nàng đã chết truyền tới tai bọn họ, thì mong họ hãy thay nàng cầu Thượng Quan Kinh Hồng giải độc cho một nhà Mịch La.
Nàng biết bọn họ nhất định sẽ giúp nàng chuyện này.
Tứ Đại với Mỹ Nhân thì hẳn đã làm theo đúng như kế hoạch mà ra khỏi phủ, lúc này có lẽ đang chờ nàng ở biệt trang của Lang gia.
Bởi vì Thượng Quan Kinh Hồng chỉ cấm túc một mình nàng cho nên các nàng hành động cũng không đến mức khó khăn.
Hiện tại việc duy nhất nàng phải lưu tâm chính là đề phòng Lang Lâm Linh hạ độc thủ đối với nàng.
Bởi vì từ đầu chí cuối, Thượng Quan Kinh Hồng không hề biết là Lang Lâm Linh có nhúng tay vào.
Mặc dù đều là những nữ nhân đáng thương như nhau, nàng cũng không muốn nghĩ người khác lòng dạ độc ác, nhưng vẫn phải đề phòng, nên trước đó đã viết một phong thư gửi cho Đông Ngưng.
Trong thư nàng đã nói, nếu sau khi Đông Ngưng hồi phủ được một thời gian ngắn mà không nhận được thư báo bình an của nàng, thì điều đó có nghĩa là Lang Lâm Linh đã đem ba chủ tớ nàng đi giết.
Đông Ngưng sẽ biết nên xử lý như thế nào đối với phong thư này, thư sau đó nhất định sẽ tới tay Thượng Quan Kinh Hồng.
Hôm qua nàng cũng đã đem chuyện này nói cho Lang Lâm Linh, đương nhiên là sẽ không nói cho Lang Lâm Linh biết người giữ thư là ai.
Lang Lâm Linh nghe vậy thì chỉ trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Ngươi đã có được ba ngàn sủng ái trên người, ta quả thật không hiểu nổi vì sao ngươi còn muốn rời khỏi hắn; nếu là ta thì vô luận như thế nào ta cũng không đi.
Ngươi làm vậy là rất đúng, bởi vì chính ta quả thật cũng không biết được mình có thể sẽ giết ngươi hay không”
Nàng không đáp lại, chỉ nói một câu bảo trọng.
Trong bữa tiệc, cho dù sau khi Thanh Linh tỉnh lại ý thức mơ hồ có nói gì đó chăng nữa thì người kia nhất định cũng sẽ có cách giải quyết giúp nàng.
Về phần sau này bọn họ sẽ thế nào thì đã không còn quan hệ gì tới nàng nữa.
Nàng ngưng mắt nhìn tinh quang cuối chân trời, để cho tâm tình bình ổn đi một chút……
Đêm, Duệ vương phủ.
Mỗi người đều đang mang sắc mặt ngưng trọng, nhìn nam nhân từ sau khi hồi phủ thì vẫn giữ mãi trầm mặc.