Kiều Sở đang muốn gọi lão Thiết tới xem thì thấy sắc mặt lão Thiết thay đổi, nói với nàng: “Bên ngoài hình như có động, Kiều chủ tử ở yên trong này đừng đi ra, lão nô ra ngoài nhìn xem”
Kiều Sở hoảng hốt, mà lão Thiết cũng đã xốc trướng chạy ra ngoài.
Tim nàng đập thình thịch, nghĩ bụng theo lý mà nói trong này không thể xảy ra chuyện gì mới đúng, nghĩ một lát, nàng vẫn quyết định cầm cái áo đến gần đèn dầu, tháo trâm cài tóc dùng đầu nhọn đục vài đường lên áo bông, sợi vải rơi lả tả, phía sau lớp phải quả nhiên có chứa bí mật.
Đó là một mảnh giấy dầu được gấp ngay ngắn chỉnh tề.
Loại giấy dầu này có thể chống được nước với lửa.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm thăm thẳm, trước mắt ánh nến leo loét lay động, côn trùng kêu râm ran, lại khiến cho không gian bên trong căn phòng càng thêm vắng lặng.
Giữ chặt tờ giấy trong tay, Kiều Sở hồi hộp liếc mắt khắp phòng, trên giường màn trướng buông xuống, mặt đất chỗ sáng chỗ tối, rất có cảm giác như sẽ có một oan hồn nào đó đột ngột từ màn trướng xộc ra ngoài.
Lá gan nàng cũng không nhỏ nhưng không kiềm được vẫn phải rùng mình, hít sâu một hơi từ từ mở mảnh giấy ra.
……
Nàng đọc rất nhanh, tuy sớm đoán trong này sẽ có manh mối gì đó, nhưng lúc đọc xong lòng vẫn không hết bàng hoàng…
Sao có thể như vậy?
Không thể là thế được.
Nếu đó là bí mật của Thường phi, vậy liền cũng giống như nàng.
Nhưng nói ra ai sẽ tin?
Mà cho dù cả thế giới này đều tin nhưng người kia không tin thì cũng vô dụng.
Nàng quay đầu nhìn giường, Thường phi đã chết ở nơi đó, cùng với muội muội chưa sinh ra của Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng nửa đời cô độc.
Bí mật không thể chôn vùi trong chốn thâm cung này….
Ngoài cửa đột ngột truyền tới tiếng bước chân, vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng.
“Thiết thúc?”
Người tới không đáp lại.
Nàng chấn động, vội vò tờ giấy thành một cục nắm chặt trong lòng bàn tay, cơ hồ cùng thời khắc đó, màn trướng bị một bàn tay thon dài vén lên…
Hạ vương phủ.
Nghe tiếng Thượng Quan Kinh Thông ho dữ dội trong phòng, Hạ tổng quản kinh hãi vội cùng mấy gã sai vặt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng lại cả kinh, khó trách sao đêm nay lòng lão cứ thấy không yên.
Thượng Quan Kinh Thông tự hạ độc mình rất nặng, mặc dù đã được Thượng Quan Kinh Hồng chữa trị nhưng bệnh vẫn còn nặng, ban đêm cũng không ngủ cùng Ngân Bình, lão mỗi đêm đều túc trực bên ngoài sợ ban đêm hắn có chuyện.
Thượng Quan Kinh Thông chỉ mặc áo đơn, trên áo loang lổ vết máu, lão vội vàng đỡ lấy hắn, phân phó mấy người kia: “Mau đi sắc thuốc theo đơn thuốc của Bát gia”
Thượng Quan Kinh Thông lau khóe miệng dính máu, ánh nhìn lại xa xôi: “Không cần, Hạ thúc, giúp ta chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung!”
“Tiến cung?”
Hạ tổng quản với mấy tên sai vặt giật mình, không rõ vì sao vị thiếu chủ này bệnh thành như vậy rồi vẫn còn muốn tiến cung.
“Thứ nô tài mạo phạm phải kháng lời gia, sau này mặc gia nghiêm trị!”
Hạ tổng quản nháy mắt ra hiệu rồi cùng mấy tên sai vặt đè Thượng Quan Kinh Thông xuống.
“Buông ra! Ta phải tiến cung, ta vừa nằm mơ, tiểu hồ ly đã nói ta phải tiến cung, ta muốn đi tìm nó, buông ra, các người buông ra!”
Nhìn bộ dáng tóc tai bù xù của Thượng Quan Kinh Thông, Hạ tổng quản đau xót: “Gia, con hồ ly đó của Kiều phi không phải vẫn ở trong phủ chúng ta sao, là Duệ vương đưa nó đến người không nhớ sao, trước khi người bệnh nặng vẫn còn cho nó ăn cơ mà……..”
Lão vừa dứt lời thì cảm nhận được một cỗ kình phong bức tới, lão với mấy gã sai vặt kia liền bị hất văng ra, Thượng Quan Kinh Thông ho ra một búng máu, khẳng định là do vận công quá sức, hắn chộp lấy trường bào treo bên tháp rồi lao ra ngoài.
Tuy chỉ thoáng qua nhưng Hạ tổng quản vẫn thấy được trên mặt hắn đầy nước mắt.
Trữ vương phủ.
“Mơ thấy ác mộng sao?”
Bội Lan đang ngủ lại giật mình ngồi dậy, Trữ vương cũng tỉnh theo, ôm lấy nàng dịu dàng hỏi.
Bội Lan lắc đầu: “Thiếp mơ thấy chuyện trong cung tối nay, thấy Kiều Sở như vậy thiếp rất khó chịu.
Phu quân, chàng là huynh đệ tốt của Bát gia, chàng có trách việc thiếp với Tiểu Yêu đã làm không? Không biết giờ Tiểu Yêu thế nào nữa”
“Sao có thể trách được, Kinh Hồng cũng đang cho người tìm Tiểu Yêu, nàng đừng quá lo lắng”
“Trước kia thiếp thật không tin sẽ tồn tại những chuyện thần tiên như vậy, không tin có tồn tại kiếp trước kiếp sau chứ đừng nói là hoán đổi linh hồn.
Không biết thế giới bên kia của Kiều Sở là một nơi thế nào”
“Ta cũng rất hiếu kỳ, nhưng ngày tháng còn dài, một lúc nào đó chúng ta sẽ bảo Kiều Sở kể cho chúng ta nghe, cả Thanh nhi nữa”
“Thiếp sẽ không hỏi Thanh nhi”
“Ừm”
“Chàng nói vẫn còn nhiều thời gian, nhưng Bát gia với Kiều Sở liệu còn có thể quay lại như xưa được không? Chàng cũng là nam nhân chàng hẳn hiểu được hắn, vậy chàng nói đi, cái kia với hắn thật sự quan trọng đến vậy?”
“Bát đệ yêu Kiều Sở đến cùng cực, Kiều Sở là tính mạng của hắn, hắn có thể không có được tất cả thiên hạ nhưng lại không chịu đựng nổi việc Kiều Sở không yêu hắn”
“Kiều Sở có thực sự yêu hắn không?”
“Chúng ta chỉ là người ngoài cuộc nên không thể bình luận, nhưng ta kỳ thật hy vọng, dù Kiều Sở không yêu hắn thì hắn vẫn có thể bảo hộ Kiều Sở thật tốt, như vậy hắn mới chân chính hạnh phúc, sẽ có ngày hắn nhận ra điều đó”
“Chàng nói đúng, vẫn còn nhiều thời gian, có chúng ta giúp đỡ bọn họ nhất định sẽ lại như xưa”
“Đúng vậy, vẫn còn thời gian.
Lan nhi ngốc, mau ngủ đi”
Một canh giờ trước tại Duệ vương phủ.
Đắp chăn lên người Trầm Thanh Linh, Thượng Quan Kinh Hồng nhắm chặt mắt lại, cuối cùng vẫn nhịn không được ngồi dậy xuống giường.
Hắn muốn vào cung.
Trong đầu hắn trừ bỏ ý nghĩ này ra không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.
“Kinh Hồng, đừng đi…”
Sau lưng, Trầm Thanh Linh vẻ mặt tái nhợt, cả cánh tay lẫn vai đều quấn vải, phát súng thứ hai của Kiều Sở đã bắn trúng bả vai nàng.
Thực ra lúc Kiều Sở bóp cò nàng đã đổi trọng tâm.
Hắn thấy rõ vật trong tay nàng ban đầu là nhắm thẳng vào tim Trầm Thanh Linh, nhưng khi nàng nhìn hắn, đột nhiên lắc đầu cười, sửa lại phương hướng.
Lúc hắn trị thương cho Trầm Thanh Linh, trong đầu chỉ toàn là tiếng cười yêu mị kia của nàng, thậm chí cả khi Thanh Linh chịu đựng đau đớn bảo hắn không cần thuốc tê hắn cũng không ngăn lại tùy ý Thanh Linh.
Hắn còn muốn đi gặp nàng, thậm chí cả khi nàng đã đả thương Thanh Linh, những gì hắn nói hắn đều không làm được.
Hắn bình tĩnh để Thanh Linh nằm xuống giường, mặc cho tâm can như bị hàng ngàn con côn trùng cắn nát.
Trầm Thanh Linh cười, nàng đã lâu không cười lúc này lại thoải mái cười, nàng thà chịu đựng cơn đau để giữ cho mình thanh tỉnh, cũng bởi vì không muốn hắn sẽ đi tìm Kiều Sở.
“Gia, ám vệ tuy bị thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chuyện Đông Ngưng tiểu thư phải xử lý thế nào?”
Nàng tựa vào lồng ngực Thượng Quan Kinh Hồng định mở miệng nói chuyện thì nghe tiếng Cảnh Bình vang lên bên ngoài.
“Đông Ngưng đang ở đâu?”
“Thám tử báo không thấy nàng quay về Tần phủ, có lẽ vẫn đang ở cùng Phàn Như Tố”
“Phái người tra rõ thân thế Phàn Như Tố rồi báo lại cho ta, về phần Đông Ngưng ta sẽ tự mình giải quyết”
“Vâng.
Gia….”
“Còn có chuyện gì?”
“Gia đêm nay có tiến cung không, để nô tài đi chuẩn bị ngựa?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh, trừng mắt ra cửa: “Cảnh Bình, ngươi cũng thật to gan, việc bổn vương làm không tới phiên ngươi quản, cút!”
“Ta đã nói Cảnh Bình với Kiều Sở…”
Trầm Thanh Linh mới nói mấy chữ nhưng nhìn thấy vẻ rét lạnh trong mắt hắn đột nhiên không dám nói nữa, nàng cắn cắn môi, kéo đầu hắn lại nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, Thượng Quan Kinh Hồng lại không có cự tuyệt, thậm chí còn có chút thô bạo đáp lại nàng……
Lúc trời chỉ mới tờ mờ sáng, Trầm Thanh Linh bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, một gã sai vặt tới bẩm báo nói trong cung có người tới truyền tin.
Thượng Quan Kinh Hồng đi ra, mà nàng không hiểu sao rùng mình một cái.
Trong đại sảnh, nô bộc thức dậy sớm đứng ngay ngắn hai bên, Phương Minh Cảnh Bình Cảnh Thanh cũng đã có mặt, những mỗi người sắc mặt đều như tro tàn.
Tới thông truyền là Mạc Tồn Phong.
Mặt mày Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Cảnh Bình: “Ngươi tự ý thả người?”
Theo lời hắn nói, có hai người cũng đang từ cửa sảnh đường vội vã đi vào, chính là Tứ Đại Mỹ Nhân.
“Vâng”
Cảnh Bình cười nhẹ, vẫn cung kính đáp, nhưng ý cười lại thật thê lương: “Gia, có một số việc các nàng đáng được biết, còn nữa, gia cũng không nên mỗi lần đều nhốt các nàng lại như vậy, Kiều chủ tử mà biết sẽ không vui”
Kiều Sở.
Tâm Thượng Quan Kinh Hồng bỗng dưng thắt một cái, vẫn bình tĩnh hỏi Mạc Tồn Phong: “Có chuyện gì?”
Mạc Tồn Phong là người của hắn, đến cũng không mang theo thánh chỉ, hắn cũng không cần khách sáo.
Trầm Thanh Linh khẽ cười, nàng yêu bộ dáng này của Thượng Quan Kinh Hồng, khí thế dưới một người trên vạn người.
Thần sắc của Mạc Tồn Phong lại cực kỳ khó xử, thoáng nhìn qua đám người Phương Minh, bọn họ lại im lặng quay đầu đi.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi đảo qua từng người rồi dừng lại trên người Mạc Tồn Phong: “Mạc tổng quản, bổn vương không thích vòng vo!”
Mạc Tồn Phong chần chờ một lát cuối cùng hạ giọng: “Bát gia nén bi thương, Kiều…Kiều phi nàng đêm qua đã tạ thế.
Thi thể hiện đang ở điện Thường phi nương nương, nhưng lão Thiết lại phát điên gặp người chém người, không cho ai tới gần.
Bát gia hãy qua đó nhìn xem”