Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 398

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Thượng Quan Kinh Hồng dẫn theo người Duệ vương phủ tới nơi, điện Thường phi rất náo loạn ồn ào.

Cũng là lần náo nhiệt nhất kể từ sau khi Thường phi mất.

Đến mức phải điều cả cấm quân tới ngăn lại đám đông kích động muốn vào xem cho rõ, nói vậy chứ phần lớn bọn họ đều là người hoàng thân quốc thích, quan lại thì đã bị chặn ngoài cửa cung từ sớm bởi hoàng đế đã tuyên chỉ bãi bỏ buổi thiết triều.

“Sao Kiều muội muội có thể chết được, hôm qua lúc ta mang nàng vào nàng vẫn còn khỏe mạnh lắm cơ mà…”

Tầm mắt mơ hồ của Thượng Quan Kinh Hồng nhìn một nữ tử đang kinh ngạc rơi lệ, bên cạnh nàng ta là hai nữ tử khác cũng mang vẻ mặt bi ai, cầm khăn lau nước mắt, còn có vài nam tử đứng bên cạnh các nàng, thần sắc ảm đảm.

Hắn vậy mà lại đột nhiên quên mất những người này là ai, chỉ nhớ rõ hình như từng gặp ở hình bộ, nhớ rõ có một nữ tử má lúm đồng tiền, cầm một chùm quả chua vẫy vẫy nhìn hắn cười.

Hắn không tự chủ được lại gật đầu một cái, còn nói, được, không phạt, không phạt, Kiều Sở, ta đáp ứng nàng, thế nào cũng được.

Có lẽ giọng nói của hắn kinh động đến mọi người, tất cả cung phi hoàng tử vương phi lẫn cấm quân thị vệ trên dưới một trăm người nhất loạt rẽ ra một đường cho hắn đi vào.

…..

Phòng của Thường phi vốn rất rộng, nhưng có thêm hoàng đế, hoàng hậu, Trang Lệ hai phi, lại thêm vợ chồng Thượng Quan Kinh Hạo, Trữ vương, và đám người Hạ Hải Băng nên bỗng chốc hóa chật hẹp.

Thêm cả lão Thiết.

Nằm trước mặt lão Thiết là thi thể của vài tên cấm quân thị vệ.

Lão bộc giờ đây sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tròng mắt đỏ ửng, ánh mắt hung tàn, vốn đã xấu xí nay càng thêm dữ tợn, miệng điên cuồng thét, tay trái huy kiếm.

Hắn vốn thuận tay phải, nhưng cánh tay phải giờ đây đã bị chặt đứt, ở nơi cánh tay bị chặt máu loãng hòa lẫn cốt nhục, khiến cho người nhìn phải kinh hãi, không dám cũng không đành lòng tiến lên bắt giữ.

Sau lưng hắn, một nữ tử lặng lẽ nằm.

Trong đầu Thượng Quan Kinh Hồng như có tiếng nói vọng lại, Kiều Sở gạt ngươi đó, nàng muốn ngươi đi gặp nàng mới dày công dàn dựng một vở kịch, cũng chẳng sợ hoàng đế trách phạt, bởi vì nàng biết ngươi nhất định sẽ che chở cho nàng.

Hắn nghĩ, hắn sẽ đem nàng về nhà, cũng không trách nàng vì đã gạt hắn, hắn sẽ đem nàng hồi phủ, không để nàng phải đợi ở đây nữa.

Không khí trong phòng khiến mọi người hít thở không thông, nghe tiếng bước chân đều đồng loạt nhìn về phía hắn.

Thượng Quan Kinh Hồng lại chỉ trừng to hai mắt, gắng hết sức để nhìn thật kỹ người đang nằm kia.

Không, không phải nàng.

Thiết thúc che mất nàng làm hắn nhìn không rõ, bọn họ dùng cái váy thanh điểu kia đánh lừa hắn đó thôi.

Hắn cười cười tiến ra phía trước: “Thiết thúc tránh ra, để ta xem xem.

Kia không phải Kiều Sở đâu, mà nếu đúng là nàng thì nhất định là nàng đang giả chết, ta vừa nhìn là biết.

Nàng không thể chết được, tối hôm qua nàng còn hát cho ta nghe, nàng còn đang mang thai hài tử của ta, nàng rất thích nó mà”

Lão Thiết còn đang huơ kiếm, nghe được giọng hắn mới từ từ buông tay xuống, lẩm bẩm: “Gia, tối hôm qua ta ở ngoài điện nhìn thấy Thường phi nương nương liền đuổi theo, không, người kia không phải nương nương, nàng chém ta, nếu nàng thực sự là nương nương, nàng muốn ta chết ta liền tự tìm cái chết, cần gì nàng phải ra tay.

Lẽ ra ta không nên bỏ Kiều chủ tử lại, là ta hại chết nàng, hại chết tiểu chủ tử…Ta không bảo vệ được nương nương, cũng không bảo vệ được Kiều chủ tử”

“Gia, ta đáng chết, người đến là tốt rồi, đem Kiều chủ tử trở về đi, nàng vẫn muốn người đưa nàng về nhà”

Lão Thiết nói xong bỗng điên cuồng thét, chuyển mũi kiếm đâm thẳng vào tim mình, cũng không biết là ai sợ quá hét lên một tiếng, là Kiều Mi, Trầm Thanh Linh hay là Lang Lâm Linh…..

Nhưng lưỡi kiếm của lão Thiết đã bị Thượng Quan Kinh Hồng giữ chặt, hung hăng đá một cước vào ngực, lão Thiết vừa té xuống đất, Hạ Hải Băng lập tức xông lên điểm huyệt đạo.

Trước mắt không còn trở ngại, Thượng Quan Kinh Hồng rốt cuộc đã có thể nhìn cho rõ bộ dáng nữ tử nằm trên mặt đất kia.

Một tay của nàng buông lỏng bên người, móng tay bị gãy, đầu móng tay đứt đoạn cắm sâu vào trên đất, dường như trước khi chết nàng đã giãy dụa rất kịch liệt, tay kia của nàng lại bất đồng im lặng đặt trước bụng.

Đôi mắt của nàng vẫn mở to, nhưng trong mắt không có một chút oán hận, chỉ chứa thủy quang lóng lánh tựa như nước mắt.

Miệng nàng khẽ mỉm cười.

Nàng cười cái gì? Là cười chính mình? Hay là đang cười hắn?

Hắn không biết.

Một nụ cười man mác bi thương.

Mí mắt chảy máu, sắc mặt xanh tím.

Là bị người ta bịt miệng mũi, nghẹt thở mà chết.

Lúc ấy nàng nhất định rất đau, rất rất muốn sống, cho nên một bàn tay bấu chặt lấy mặt đất đến gãy cả móng tay, nhưng có lẽ đối phương quá mạnh nàng phản kháng không được, một chân giày thêu cũng bị đá rớt lộ ra bàn chân mang vớ.

Đối với nữ tử bình thường có thể nói là bất nhã, chân của nữ tử chỉ trượng phu mới được nhìn.

Từng giọt ấm nóng rơi xuống, rớt lên trên gương mặt im lìm của nữ tử, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng chẳng buồn lau đi, hai bàn tay run rẩy chỉ hoảng hốt sờ soạng trên mặt nàng….

Không có mặt nạ?

Không có.

Là nàng?

Chính là nàng.

Hắn lắc đầu gạt đi, lại ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng, giọng thì thầm: “Kiều Sở, tỉnh dậy, ta đưa nàng về.

Ta sẽ không đi đâu hết, đúng giờ cũng không đi, chúng ta cùng về nhà, tỉnh dậy rồi nàng muốn thế nào cũng được, được không….”

____Kinh Hồng ca ca, yêu một người vì cái gì nhất định cần nàng phải hồi đáp.

____Ta vẫn sẽ đợi chàng, đợi đến khi nào không đợi được nữa mới thôi.

____Nàng đợi không được.

Vĩnh viễn cũng đợi không được.

Là giọng nói lạnh lẽo của ai quẩn quanh trong đầu hắn.

Nàng chết chưa bao lâu, thân thể chưa hoàn toàn cứng ngắc.

Nếu tối hôm qua hắn đến, ai có thể giết được nàng.

Hắn khi đó ở nơi nào?

Hắn ở chỗ Trầm Thanh Linh.

Vì sao hắn không đến?

Nếu hắn đến, nếu hắn đến____

Tâm hắn đau, cơn đau lan khắp thân thể, lục phủ ngũ tạng như bị ai bóp nát, máu tươi không biết từ lúc nào đã tràn đầy miệng, chảy xuống mặt nàng, hắn hoảng hốt vội vàng dùng tay áo lau, mặt nàng đẹp như vậy tỉnh dậy mà thấy nhất định mắng hắn mất.

“Ngươi diễn kịch đã đủ chưa, buông nàng ra, Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi không xứng đáng có được nàng! Ngươi không xứng! Ta là bị mù mới giao nàng cho ngươi”

Kình phong đánh úp về phía hắn, Thượng Quan Kinh Hồng phẫn nộ, tròng mắt trở nên hung ác, có người muốn cướp Kiều Sở của hắn! Ai cũng không được cướp Kiều Sở của hắn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio