Người lao tới là Thượng Quan Kinh Thông, lúc trước hắn vì kích động ngất đi, vừa tỉnh dậy thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang ôm Kiều Sở liền phẫn hận muốn đoạt lại nàng.
Trong đám đông hỗn loạn, Thượng Quan Kinh Hạo sau khi thoáng nhìn hoàng đế bỗng rút kiếm của một cấm quân rồi nháy mắt giết sạch toàn bộ cấm quân đang có mặt trong phòng.
Những nữ nhân mặc dù kinh hãi nhưng cũng tự hiểu được sự tình bê bối này của hoàng thất không thể để người ngoài biết.
Thượng Quan Kinh Hạo cũng đâm kiếm tới Tứ Đại Mỹ Nhân, tỳ nữ của Kiều Sở thì cũng chẳng khác cấm quân là mấy.
Hắn ra tay cực nhanh, đánh giá tình hình lúc này Duệ vương đang bận đánh nhau với Hạ vương, Mỹ Nhân đang ôm thi thể Kiều Sở, tuy có Tứ Đại đứng chắn nhưng muốn giết cũng không có gì trở ngại, đám người Cảnh Thanh thì đứng quá xa không cứu kịp.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng đang đánh nhau đột nhiên chuyển mục tiêu, mặc cho ngực ăn một chưởng của Thượng Quan Kinh Thông, nhảy tới chắn ngay đằng trước Mỹ Nhân, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm của Thượng Quan Kinh Hạo.
Thượng Quan Kinh Hạo thối lui về.
Thượng Quan Kinh Hồng muốn ôm lấy Kiều Sở nhưng Mỹ Nhân không chịu, Tứ Đại cũng khóc rống: “Lúc người vui thì đối tốt với nàng, không thích thì đem nhốt nàng, giờ thì tốt rồi, nàng tự do rồi, chúng ta đưa nàng về nhà không cần phải chịu giam cầm ở đây nữa”
“Kinh Hồng, đủ rồi, người cũng đã chết, nàng ta không đáng để chàng phải…” Trầm Thanh Linh tâm tình rối rắm tiến lên lôi kéo hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng hất mạnh tay nàng làm nàng ngã xuống đất, lại cho Thượng Quan Kinh Thông ăn một chưởng, Thượng Quan Kinh Thông vốn đang trọng thương lập tức hôn mê.
Trầm Thanh Linh bàng hoàng ngã ngồi trên đất, nhìn Thượng Quan Kinh Hồng gần như phát điên, bàn tay điên cuồng chộp hướng Mỹ Nhân, vừa rồi hắn cứu hai người bọn họ chẳng qua cũng theo bản năng vì Kiều Sở mà thôi.
Hoàng đế tâm tình phức tạp cuối cùng cũng nổi giận, đoạt lấy kiếm trong tay Thượng Quan Kinh Hạo chỉ vào Thượng Quan Kinh Hồng: “Nghiệt tử! Chỉ vì một nữ nhân mà ngươi muốn huynh đệ tương tàn ư?”
Nhìn chằm chằm vào mũi kiếm đó, bao nhiêu cừu hận Thượng Quan Kinh Hồng đè nén mười mấy năm qua đồng loạt trỗi dậy, lúc trước hắn còn có thể nhịn, nhưng nay Kiều Sở đã chết…
Thượng Quan Kinh Hồng bật cười thật dài, tay hắn đã không còn chỗ nào lành lặn, nhưng tựa như không biết đau nắm chặt lấy lưỡi kiếm, hoàng đế chưa hết bàng hoàng thì kiếm đã bị Thượng Quan Kinh Hồng đoạt mất.
“Lão Bát, ngươi làm gì vậy, ngươi dám hành thích vua!”
Thượng Quan Kinh Hạo đảo mắt gầm lên, Trữ vương kinh hãi biết đây là thái tử cố ý nhắc.
Quả nhiên hoàng đế chấn kinh nhìn mũi kiếm sắc bén trong tay Thượng Quan Kinh Hồng đang chỉ về phía mình, toàn bộ máu trong người như bị rút sạch, hô hấp cũng khó khăn, đây chính là đứa con hắn từng kỳ vọng đó ư, là đứa con mà hắn thậm chí từng có lúc muốn sửa lập thành thái tử?
“Là phụ hoàng giết nàng?”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp mang theo sát ý dọa người khiếp sợ, ngay cả hoàng đế toàn thân cũng lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn vài người đang muốn tiến lên ngăn cản, phất ống tay áo ra lệnh: “Ai cũng không được tiến lên!”
Nói xong lại nhíu chặt mày nhìn Thượng Quan Kinh Hồng: “Nếu trẫm nói nàng là do trẫm giết ngươi liền giết trẫm đền mạng cho nàng?”
Trong đầu Thượng Quan Kinh Hồng ầm vang một tiếng, trong mắt là lệ cuồng, di chuyển mũi kiếm trong tay chỉ vào cổ hoàng đế: “Ngươi đã hại chết mẫu phi hại chết muội muội của ta, vì sao còn không buông tha cho nàng, cho hài tử của ta?”
“Thì ra trong thâm tâm ngươi vẫn luôn oán hận trẫm….
Trẫm tự nhận mình biết nhìn người, vậy mà lại đi nhìn nhầm ngươi!” Trán hoàng đế nổi gân xanh, chỉ tay vào hắn: “Người đâu, bắt tên nghịch tử súc sinh này lại cho trẫm!” (Xét cho cùng cũng là ông sinh -_-)
“Ai giết nàng ta sẽ giết kẻ đó…”
Thượng Quan Kinh Hồng ra tay không một chút do dự, kiếm nhắm thẳng yết hầu hoàng đế đâm tới, hoàng đế mặc dù biết hắn hận nhưng không nghĩ hắn sẽ thực sự động thủ với mình, những người khác lại càng không khỏi sửng sốt, không ai kịp ngăn cản.
Đúng ngay thời khắc đó chợt nghe tiếng ai nói : “Kiều chủ tử, người tỉnh rồi? Gia tới đón người”
Thượng Quan Kinh Hồng sững lại, tiếng chưa dứt hắn đã quay đầu nhìn, Kiều Sở vẫn đang nằm trong vòng tay Mỹ Nhân, thân mình mềm mại, nhưng không có nhúc nhích.
Người vừa lên tiếng chính là Cảnh Bình.
Miệng Cảnh Bình đắng nghét, hướng Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi quỳ xuống.
Chỉ có cách này mới có thể ngăn chủ tử của hắn lại, nếu không…….
Cùng lúc đó Thượng Quan Kinh Hạo và Hạ Hải Băng đồng loạt xông tới điểm huyệt đạo của Thượng Quan Kinh Hồng…….
.
Trong đại lao Tông nhân phủ.
Vài tên quan sai kéo thân hình to lớn của một nam nhân gắng sức ném lên đóng cỏ khô.
Nam nhân vẫn nằm im bất động như đang ngủ.
Trên người hắn chịu hình phạt rất nặng, chân bị đánh đã gần như gãy.
Hắn là người giỏi y thuật nếu lúc này tự chữa trị may ra còn có thể lành.
Nhưng không.
Nàng đã chết, tiểu quái vật cũng chết, hắn chẳng muốn làm gì cả.
Hắn đang liều mạng nhớ lại bộ dáng tươi cười của nàng, nếu hắn mà mất tập trung nàng sẽ lại bỏ hắn đi mất.
___Kinh Hồng, bởi vì những cố gắng của chàng chúng ta đã có thể có cả đời, nhưng cả đời ai biết được là bao lâu….
.
Cuối cùng thứ đoạt đi tính mạng của nàng lại không phải bệnh tật, đan dược hắn khổ công lấy được bỗng trở thành vô ích.
Có phải bởi vì hắn quá chủ quan, luôn cho rằng đời người rất dài, dù nhốt nàng, nhưng nếu một lúc nào đó hắn chịu không nổi hắn vẫn có thể đi gặp nàng.
Nhưng kỳ thật cuộc đời vốn không dài được như vậy, bởi vì không ai biết trước được sẽ phát sinh chuyện gì, vậy vì sao không thể bỏ qua quá khứ, trân trọng những ngày tháng ngắn ngủi bên nhau?
Hắn không biết được ở thế giới của Kiều Sở có một nữ nhà thơ từng viết thế này, thế giới này có rất nhiều việc ngươi cho rằng ngày mai có thể làm, có rất nhiều người ngươi cho rằng ngày mai vẫn có thể gặp, nên ngươi mới tạm thời gạt qua một bên, nhưng sẽ có lúc ngay thời khắc ngươi quyết định gạt bỏ đi thử quay đầu, sẽ thấy mọi việc đã đổi thay, trước khi mặt trời ngày mai lại mọc, có một số người liền từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa.
“Kiều Sở, nàng ở đâu….
Ta rất đau….
.
”
Hắn thều thào gọi nàng, nghe trong bóng tối như có thứ gì xao động, hắn không thể đứng dậy, chỉ có thể bấu víu mặt đất bò tới , hắn muốn nhìn thử xem có phải Kiều Sở đang trốn ở đó không, nhĩ lực của hắn vẫn còn rất minh mẫn nhưng khi bàn tay chộp tới lại chỉ bắt được một con côn trùng, hắn ngây ngốc ôm vào trong lòng.
Hắn đã nghĩ lúc thấy hắn yếu đuối thế này nàng sẽ lại xuất hiện, nhưng không có.
………
Ở cửa đại lao, cai ngục đều thức thời tránh đi, ngọn đèn leo loét chiếu lên mặt hai người, một người trong đó đội một cái mũ trùm đầu.