Mọi người nối bước Thượng Quan Kinh Hồng ra ngoài, Tả Binh đi ở cuối hàng, ánh mắt vẫn nghiền ngẫm một cái lò rèn đúc vũ khí cực lớn đặt trong lều, Thượng Quan Kinh Hồng đã luyện ra một loại nước thuốc lệnh cho binh lính bôi lên vũ khí, sau khi được mài binh khí càng trở nên sắc bén dị thường.
Trận hôm nay mặc dù thảm bại nhưng binh khí đã phát huy tác dụng rõ rệt, khiến quân địch bị thương rất nhiều.
….
Ra khỏi doanh trướng thì thấy ở thành trì phía trước, tức trong quận Đông Hiểu có khói lửa bốc lên cao nhìn xa trông như một con phượng hoàng lửa.
Chẳng lẽ là quân địch đang đốt lửa ăn mừng?
Cũng không giống lắm, nếu là đốt lửa ăn mừng thì thế lửa kia có vẻ hơi kém khí thế.
Thượng Quan Kinh Hồng bỗng phun ra một ngụm máu, mọi người giật mình kinh hãi, thầm nghĩ là do hắn bị kích động quá.
Giờ đây khắp doanh trại chìm trong trong nỗi đau tưởng niệm những người đã chết trận, cùng với sự tuyệt vọng bao trùm, binh sĩ đứng bên ngoài đều phẫn nộ nhìn vị tướng quân này, nghĩ tới hôm nay khi công cửa hông, hắn nhìn thấy vô số binh lính bị giết nhưng vẫn hạ lệnh tiếp tục công cửa thành hết lần này đến lần khác…
Thấy thế, trong lòng mỗi người đều vừa là sợ hãi vừa là bi phẫn.
Không biết là ai cả gan thốt lên “Hay lắm!”
“Kẻ nào ăn nói linh tinh lôi ra chém!” Bộ binh thượng thư nghe được liền lạnh lùng quát.
Trong thời gian này hắn cũng là tướng lãnh, cùng Trữ vương, Hạ Hải Băng, Tả Binh và mấy vị hoàng tử khác mỗi người chấp chưởng một bộ phận binh sĩ.
Cảnh Bình, Cảnh Thanh vội đỡ lấy Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng đăm đăm nhìn một chỗ gần một binh sĩ đang cầm dao, miệng lại khẽ mỉm cười: “Lang tướng quân, ngài dẫn dắt hai vạn binh sĩ di chuyển thông qua các quận vòng đến sau núi tuyết đóng quân ở lối ra, Tả đại nhân làm phó soái đi theo hỗ trợ, Tả đại nhân giỏi sử dụng thám tử, đại nhân hãy phái ra một số người tiến sâu vào con đường trên núi xem có phát hiện dấu hiệu quân Hạo hay không, nếu có xin tức tốc phái người báo về Nghiệp thành”
“Ở Nghiệp thành không thể tiến công thêm nữa, phải tập trung hết sức phòng thủ.
Không có lương thảo, Thượng Quan Kinh Hạo sẽ không duy trì được lâu…”
Hắn vừa dứt lời liền nghiêng đầu bất tỉnh.
Trên người hắn vết thương cũ chưa lành, ra trận lại nhận thêm vết thương mới, dù đã nuốt vào hồ đan còn dư nhưng tâm tình bị kích động vẫn vượt mức chịu đựng, mọi người hoảng hốt vội truyền quân y tới khám, những người khác đứng chờ bên ngoài doanh trướng vừa lo lắng sốt ruột, vừa khó hiểu vì những lời hắn đã nói.
Sao hắn lại nói Thượng Quan Kinh Hạo không có lương thảo, sao có thể có chuyện đó được?
Bỗng hai mắt Tả Binh sáng lên như nghĩ ra điều gì đó, rồi bảo binh lính cho truyền mấy viên quan ở Nghiệp thành đến.
Đang lúc mọi người bối rối khó hiểu thì nghe Tả Binh hỏi mấy người đó: “Khi Bát gia mật triệu gọi các ngươi đã hỏi những vấn đề gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, Duệ vương lúc ấy đã hỏi tình hình phân bố nông nghiệp của quận Đông Hiểu”
Nghe vậy Tông Phác giật mình như vỡ lẽ: “Theo quan sát thì lương thực trồng ở đây vẫn chưa tới mùa thu hoạch, hắn khi ấy đi thăm dò xung quanh Nghiệp thành không phải là đi coi cách bố phòng mà là tình hình thu hoạch nông vật, Nghiệp thành tiếp giáp Đông Hiểu, địa hình như nhau, cây lương thực trồng ở Nghiệp thành vẫn chưa chín hết chứng tỏ Đông Hiểu cũng thế”
“Hắn hạ lệnh công thành ở cửa hông đó chẳng lẽ là để phá chỗ trồng lương thực của quận Đông Hiểu?”
Nghe hắn nói thế, mọi người kích động vội sai người lấy bản đồ ra xem, bọn họ phần lớn là người ở Triêu Ca hoặc là ở biên quan nên không rành địa hình ở Đông Hiểu, nhưng mấy ông quan ở Nghiệp thành trước kia vẫn thường lui tới buôn bán với bên ấy nên đương nhiên hiểu rõ, dò bản đồ một cái liền xác nhận chỗ cửa hông kia quả nhiên là nơi phân bố trồng lương thực của Đông Hiểu.
Thập hoàng tử hậm hực: “Biết là vậy nhưng trong tay đối phương vẫn còn rất nhiều lương thảo, huống hồ nếu chúng ta công được thành đốt được chỗ lương thực chưa kịp thu hoạch thì không nói, đằng này kết quả Bát ca mất hơn bốn vạn mạng người mà chẳng thu được tích sự gì”
Thất hoàng tử và Lục hoàng tử không lên tiếng như ngầm đồng tình với Thập hoàng tử
“Các ngươi nghĩ năm vạn binh mã là cái gì hả” Trữ vương lớn tiếng mắng, xong lại lắc đầu lẩm bẩm: “Không đâu, lão Bát hẳn sẽ không làm chuyện gì hắn không nắm chắc…”
Tông Phác mím môi khổ não trầm tư, hoàng đế gắt gao đóng mắt, chính ông ta cũng không biết được đứa con này của mình đang nghĩ gì, đã không yêu thương hắn thì chớ, thậm chí còn chẳng có đủ lòng tin như bằng hữu lẫn huynh đệ đối với hắn…
Lang tướng quân đi qua đi lại lòng băn khoăn tự hỏi, còn Lang Lâm Linh thì vẫn bình tĩnh, đối với nàng Thượng Quan Kinh Hồng vẫn luôn là Thượng Quan Kinh Hồng, việc hắn làm nàng sẽ không nghi ngờ.
Nàng ngưng mắt nhìn cửa doanh trướng chờ đợi tin tức của quân y, đám người Cảnh Bình hiện đang ở bên trong, còn nàng và Thanh Linh đều bị Cảnh Thanh ngang ngược thô bạo đuổi ra ngoài không cho tới gần.
Trầm Thanh Linh mấy ngày nay cũng trở nên rất im lặng.
Nàng bỗng phát hiện mấy ngày qua Thượng Quan Kinh Hồng dường như lờ Trầm Thanh Linh đi, cho là nên quan tâm hỏi han một chút: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Trầm Thanh Linh chỉ liếc nàng một cái rồi tiếp tục nhìn quân trướng, miệng nhàn nhạt cười không đáp.
Dường như một câu mắng của Tông Phác đã khiến Trầm Thanh Linh thay đổi.
Đông Ngưng cũng mới từ trong doanh trướng bước ra, bỗng Tả Binh cầm tay nàng, mặc dù lần trước hắn không ép nàng làm gì cả nhưng nghĩ tới hai người từng thân mật mặt Đông Ngưng liền nóng lên, lại trước mặt nhiều người như vậy, Đông Ngưng ra sức vùng vẫy.
Những người khác kinh ngạc nhìn hai người, ngay cả hoàng đế cũng nhìn chằm chằm, Tả Binh khom người thi lễ với hoàng đế một cái rồi ôm eo Đông Ngưng thi triển khinh công rời đi.
Giữa đêm đông vọng lại tiếng la hét của Đông Ngưng, vừa thẹn vừa vội, vừa buồn bực, ảo não: “Tả Binh, thả ta xuống, ngươi đưa ta theo làm gì, ta phải chăm sóc cho Kinh Hồng ca ca”
Tả Binh mặc kệ nàng, sau khi đưa nàng tới một gò đất rồi mới thả nàng lên một đống lúa Đông Ngưng bực mình vùng vẫy ngồi dậy lại bị hắn nắm lấy bả vai, giọng vừa bình thản vừa tỏ vẻ trêu chọc: “Tần Đông Ngưng à, cả phụ thân lẫn tỷ tỷ ngươi đều ở bên kia chiến tuyến ngươi không cảm thấy khó xử sao”
Đông Ngưng buồn bã, mấy nay ngoại trừ Thượng Quan Kinh Hồng thì những người khác có lẽ bận tâm đến chiến sự nên không ai hỏi nàng về điều này.
Đông Ngưng cắn môi, gạt nước mắt, đột nhiên hai mắt Tả Bình tối sầm, cúi đầu đến gần áp môi lên môi nàng, đầu óc Đông Ngưng bỗng trống rỗng, cả người cứng đờ không kịp phản ứng, mặc cho hắn không chút khách khí khiêu mở hai cánh môi nàng, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng…
“Buông nàng ấy ra”
Thẳng cho tới khi nghe một tiếng trầm thấp của ai đó vang lên sau lưng, Đông Ngưng mới giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Tả Binh ra.
Tông Phác đứng đó, ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt bừng bừng lửa giận, vươn tay muốn kéo Đông Ngưng lại nhưng Tả Binh một tay vốc lấy một nắm lúa, một tay ôm cả người Đông Ngưng thi triển khinh công bay đi mất.
Tông Phác cười tự giễu, hoàng đế nói Tả Binh là người đáng tin cậy nên không phái người đi theo, chỉ có hắn là không yên tâm mới chạy theo bọn họ.
Hắn đứng đó một lúc lâu mới theo đường cũ trở về.
Lúc trở về lều lớn thì thấy Đông Ngưng vừa rút một bội kiếm treo bên hông một binh sĩ rồi khẽ vung lên, lưỡi kiếm cắt qua cánh tay của Tả Binh, trong tay hắn còn cầm một cái cốc đựng lúa, máu trên tay hắn chảy vào trong cốc, lúa bên trong nhất thời đều biến thành màu đen.
Tông Phác cả kinh, những người khác đồng loạt thất thanh: “Thực cốt”
“Không, độc này không phải thực cốt, người trúng phải nó hẳn là không sao, là do Duệ vương luyện ra, nhưng lần này người chết nhiều như thế hẳn sẽ nổi lên ôn dịch, đủ để tàn sát hàng loạt người dân trong thành, không ai có thể thoát khỏi”
Tả Binh cau mày từ tốn giải thích.
Lang tướng quân giật mình như sực nhớ ra điều gì, nhìn lướt qua mọi người rồi hạ giọng nói: “Ta hiểu rồi, kỳ thực số lương thảo Tần tướng quân chở theo ngày hôm đó không nhiều như chúng ta tưởng.
Ngày đó cả ta và Tần tướng quân đều điều một bộ phận binh mã đến Giang Nam viện trợ, còn số binh mã còn lại của hai người bọn ta sau đó cơ hồ rút khỏi biên quan cùng một lúc, nếu binh lính của Tần tướng quân di chuyển đến Triêu Ca có chở theo một số lượng lớn lương thảo thì không thể hành quân nhanh hơn binh lính của ta được.
Có lẽ Bát gia đã chú ý tới điểm sơ hở ấy”
Đến lúc này mọi người mới bàng hoàng hiểu ra toàn bộ kế hoạch của Thượng Quan Kinh Hồng.
Việc tỏ ra bình tĩnh chưa vội tấn công của Thượng Quan Kinh Hạo không phải vì hắn dư giả lương thảo mà là hắn đang đợi tới lúc thu hoạch lương thực.
Hắn muốn chuẩn bị lương thảo cho thật tốt trước khi bắt đầu chiến tranh vì đây là thứ quan trọng nhất.
Thượng Quan Kinh Hồng dùng chiến dịch công cửa hông để cố ý cho hắn biết dù phải hy sinh thế nào cũng quyết công bằng được cửa hông để hủy đi toàn bộ số lương thực kia, khiến Thượng Quan Kinh Hạo phải lo lắng, sợ Thượng Quan Kinh Hồng sẽ tiếp tục công thành vì mục tiêu đó, nên hắn sẽ không chờ đến mùa thu hoạch nữa mà sẽ chấp nhận giảm sản lượng thu hoạch lương thực ngay trong đêm.
Nhưng số lương thực cần cho đại quân của hắn là vô cùng nhiều, nếu chỉ dựa vào dân trong thành thu hoạch thì sẽ không kịp nội trong một đêm.
Bắt buộc phải huy động cả quân lẫn dân ra đồng.
Quân của Thượng Quan Kinh Hạo sau chiến dịch ban ngày tuy không chết nhiều nhưng bị thương thì vô số kể, một khi máu trên người chạm vào lương thực thì toàn bộ số lương thực đó sẽ bị hủy…
Thêm nữa, ban ngày trong lúc giáp chiến, nếu ám vệ của Thượng Quan Kinh Hồng mặc quân phục của quân Hạo rồi thừa cơ cửa thành mở khi thái tử rút quân mà trà trộn vào bên trong thành, tuy là không thể do thám tin tức quan trọng nhưng có thể bí mật quan sát tình hình thu hoạch lương thực.
Cho nên mới có lửa cháy.
Thượng Quan Kinh Hạo và hai mươi ba vạn đại quân của hắn sẽ rơi vào cảnh thiếu thốn lương thực.
Lấy năm vạn quân đọ với hai mươi ba vạn quân….
Người đời sau gọi chiến dịch này là “Chiến dịch cửa hông”, được coi là chiến lược quân sự tài tình bậc nhất lịch sử Đông Lăng.
……..
Đang lúc mọi người kích động vì kế hoạch tác chiến không tưởng đó thì nghe thấy Cảnh Thanh khóc lóc chạy từ bên trong trướng ra: “Gia trúng độc nặng lắm, quân y nói gia vốn không có uống hồ đan…Cứ gọi tên Kiều chủ tử mãi không thôi…”
Cùng một đêm, trong quân trướng của Hạ vương ở biên quan phía Tây Bắc.
Nữ tử thật khẽ khàng nhấc cánh tay của nam nhân đang gác trên người mình ra, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Nàng ngồi xuống thảm, vén một góc cửa lều lén nhìn ra bầu trời sao bên ngoài.
Người ta gọi nàng là Tiểu Man, là một thường dân sống trong một thôn nhỏ, sau một trận ốm nặng tỉnh dậy thì bỗng trở thành nữ nhân của Hạ vương.
Trong chiến tranh quân binh rất cần có một nữ nhân, nàng là dân nữ tầm thường thật may mắn lắm mới được Hạ vương để ý đến, nàng nghe mấy cô thôn nữ trong thôn nói vậy, còn tỏ ra rất hâm mộ ghen tị với nàng.