Nàng sau khi bệnh dậy thì mất trí nhớ, cũng chẳng biết việc Hạ vương để ý tới mình có thật là may mắn, chỉ cảm thấy ở bên hắn rất vui, nhưng người ta đã có thê tử, còn nàng thì chỉ cầu mong một tình yêu thuần khiết.
Hạ vương nói đó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, cho tới tận giờ hắn vẫn chưa một lần chạm vào Vương phi của hắn.
Khi Đông Lăng bùng nội chiến không còn là nơi an toàn, hắn đã trả Vương phi trở về nước của nàng ấy.
Hắn nói đó là việc duy nhất hắn có thể làm vì công chúa.
Trên ngực hắn có một vết sẹo rất sâu, là do vị công chúa đó đã đâm hắn một nhát.
Nàng nghe vậy cười trêu hắn: “Để xem về sau chàng còn dám phụ tình nữ nhân không?”
Hắn cười không đáp, thật lâu sau mới nói, không, sẽ không bao giờ có lần sau.
Tiểu Man, nàng sẽ mãi mãi là của ta.
Những lời nói cảm động ấy lại thốt ra từ miệng của một nam nhân anh tuấn cao ngạo, trong tay còn nắm binh quyền, những nam nhân như vậy thường rất ít khi coi trọng tình ái, nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn nàng biết hắn không lừa nàng, hắn yêu nàng, thật sự rất yêu nàng.
Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người cũng không tính là đặc biệt, ngày đó nàng đang chăn đám gia súc ăn cỏ trên núi thì sơ ý trượt chân rơi xuống một cái rãnh sâu, được Hạ vương đúng lúc đi ngang qua cứu lên.
Hạ vương vừa nhìn thấy nàng, chẳng hiểu sao không trả nàng về thôn mà đưa nàng về thẳng Triêu Ca.
Sau đó nàng bị ốm, lúc tỉnh dậy thì không còn nhớ gì cả.
Mà Hạ vương lại nói chỉ cần hắn nhớ là đủ.
Hắn thậm chí còn chọn ngay thôn của nàng để đóng quân.
Nhưng mấy đêm gần đây nàng thường mơ thấy cùng một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, nàng nhìn thấy giữa một làn khói xanh huyền ảo đặt một chiếc quan tài màu đỏ, một nữ tử dung mạo mỹ miều lặng lẽ nằm bên trong, đứng bên cạnh quan tài là một nữ tử vận y phục màu trắng rất xinh đẹp và một nữ tử mái tóc cũng màu trắng.
Nữ tử áo trắng hỏi nữ tử đầu bạc: “Bà bà, chỉ còn mỗi cách này thôi ư?”
Vị bà bà đầu bạc kia nhìn như chỉ mới ba mươi, nhiều lắm bốn mươi tuổi, tuyệt không già đến nỗi để bị gọi là bà bà, đôi mắt mang vẻ đau thương, nụ cười vừa từ ái lại vừa dứt khoát: “Cô nương, ông ngoại của nó vì cứu ta mà chết, ta đã muốn được chết theo ông ấy, nhưng ta còn có trách nhiệm đối với Hồ tộc, trách nhiệm đối với mẫu thân của nó”
“Nó từng đến Thiên thần thôn, là một đứa bé thiện lương, đã giúp ta gỡ bỏ khúc mắc, rủ bỏ thù hận xiềng xích chính ta suốt bao nhiêu năm qua, lúc đó ta tuy có cảm giác nhưng lại không dám khẳng định, đến nỗi bỏ qua cơ hội bà cháu được đoàn tụ”
“Giờ khắp thiên địa này chỉ có ta mới có thể cứu được nó, linh đan của ta sẽ bảo vệ tính mạng của nó và đứa bé trong bụng.
Ta vẫn nghĩ Phi Thiên phong ấn Thiên thần thôn là để bồi thường cho Nhược Lam, trừng phạt Kiều tộc, nhưng có lẽ Thiên thần tôn được tạo ra chính là để hôm nay ta có thể giúp cho đứa cháu gái này của ta sống lại.
Hai vị cổ phật trước khi viên tịch đã phong ấn tất cả thần ma thuật pháp trong thiên địa, chỉ trừ bên trong kết giới Thiên thần thôn, chỉ ở trong này ta mới có thể thi triển được thuật pháp.
Có lẽ là ý trời, hồn phách của con bé vẫn được thần chú của Phi Thiên bảo vệ, cả hồn phách của nó và đứa nhỏ vẫn bám trụ vào thân xác không tiêu tan”
“Sau khi ta chết, hãy bảo Lữ Tống lấy đi toàn bộ trí nhớ của nó rồi đưa đến chỗ Bán Hạ, Bán Hạ sẽ cho nó một thân phận và cuộc sống mới, ta hy vọng nó sẽ hạnh phúc một đời.
Có lẽ Phi Thiên thực sự rất yêu con bé, nhưng nếu nó ở bên Phi Thiên sẽ rơi vào một đại kiếp nạn vô tận, ta không muốn điều đó xảy ra.
Lâm Lang cô nương, đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta”
……….
Cả giấc mộng về hai nữ tử đó lẫn câu chuyện xưa mà Hạ vương đã kể cho nàng nghe khiến nàng hiếu kỳ, nhưng thật lạ là nàng không hề muốn nhọc công tìm hiểu sâu hơn, nàng phát hiện bản thân mình không có một chút lưu luyến gì với quá khứ, chỉ duy nhất nuối tiếc với đoạn kí ức đã mất giữa nàng và Hạ vương, bọn họ trước kia hẳn là rất hạnh phúc.
Bởi vì ngay khi tỉnh lại nhìn thấy hắn nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Nàng tỉnh lại trong quân trướng của Hạ vương, nàng nhớ khi mình vừa mở mắt ra, đối diện với nàng là gương mặt tuấn mỹ khiến cho người khác phải ghen tỵ, cùng ánh mắt sáng rực của hắn.
Thượng Quan Kinh Thông.
Hắn bảo nàng gọi hắn bằng tục danh là Thượng Quan Kinh Thông.
……
“Sao lại ngồi dưới đất?”
Dòng hồi tưởng của Tiểu Man bị một giọng nam trầm mang vẻ trách cứ cắt ngang, bị ăn mắng, Tiểu Man nghịch ngợm lè lưỡi, nam nhân vừa mới la nàng bế nàng về giường nhét vào trong chăn, thắp đèn dầu lên rồi ôm lấy cả người nàng.
Nàng bò lên người hắn, nhìn hắn cười hì hì: “Nãy chắc chàng biết thừa ta xuống giường rồi sao bây giờ mới mắng?”
Hàng lông mày đẹp của Thượng Quan Kinh Thông nhướn cao: “Ta đang chờ xem khi nào thì nàng biết tự giác về giường.
Không ngờ nàng ngồi một mình dưới đất coi bộ cũng vui dữ lắm, không chịu đứng lên.
Lâm Tiểu Man, nàng làm mẹ như thế có biết rất đáng bị ăn đòn?”
Hắn làm bộ muốn cốc đầu nàng, Tiểu Man cười khanh khách né tránh, một lát thì đầu bị hắn giữ lại khiến nàng hơi giật mình, đôi mắt thâm tình sáng rực của hắn nhìn nàng, trong mắt vừa là yêu thương vừa là luyến tiếc giống như nàng là món bảo bối vô giá.
Nàng cắn môi, hắn chợt kéo đầu nàng sát lại rồi hôn lên môi nàng.
Đây là lần thân mật đầu tiên giữa bọn họ trong suốt mấy ngày qua.
Dường như sau khi nàng tỉnh lại hắn không muốn nàng sợ nên mỗi ngày đều chỉ đơn thuần là nằm chung giường.
Cả người nàng không được tự nhiên theo bản năng né tránh, hắn giữ chặt hai vai nàng không cho nàng tránh, khẽ thì thầm bên tai: “Nhược Lam, hãy tin ta, ta sẽ bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc, trân trọng nàng cả đời…”
Cả đời ta khát khao được người trân trọng, cho ta một đời bình an, không để ta chịu đau, không để ta chịu khổ, chẳng mặc ta lang bạt không nơi nương tựa.
Trong đầu như có một câu nói vọng lại.
Nàng không biết Nhược Lam là ai, nhưng nhìn vào đôi mắt thâm trầm phát sáng của hắn nàng biết những lời kia là hắn nói với nàng.
Tiểu Man run rẩy, cuối cùng từ từ đáp lại nụ hôn của hắn, Hạ vương sững sờ, dường như rất bất ngờ.