Thuộc Phong bị những lời lạc đề của nàng làm giật mình trong nháy mắt.
Hắn phiền chán cởi quần áo trên thân ra, sau đó táo bạo ném xuống đất.
“Chàng, chàng. . . . . . Muốn làm gì. . . . . .”
Hữu Nhàn bỗng trừng lớn con ngươi nhìn thân hình của Thuộc Phong, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
“Làm gì?”
Gương mặt tà tuấn của hắn phóng đại trước mặt nàng, hai tay đặt trên tường, đem nàng vây ở giữa.
Thân cận đến mức nàng có thể ngửi thấy được hơi thở trên người hắn.
“Ta không biết nên trả lời câu hỏi của ngươi như thế nào đây? Như vậy chủ động yêu cầu cùng nam nhân hoan ái, chắc đã sớm không còn hoàn bích đi?”
Hắn khép hờ ưng mâu, dùng từ ngả ngớn xỉ vả nàng.
“Thiếp không có. . . . . .”
Nàng tuy rằng không hoàn toàn hiểu được lời của hắn, nhưng là nghe ra hắn được ngữ điệu khinh miệt trong đó.
Thân cận như vậy làm Hữu Nhàn mặt đỏ tim đập nhanh, nàng trừng lớn con mắt trong veo như nước nhìn Thuộc Phong, cảm thấy thân mình bị tà khí trên người hắn bao vây, khiến nàng thở cũng có chút gian nan. . . . . .
“Coi như hết! Còn tại trước mặt ta chơi trò trang (giả trang) ngây thơ?”
Thuộc Phong cười lạnh, bàn tay nắm lấy cằm Hữu Nhàn dùng sức bấm, đau đến khiến nàng chảy nước mắt.
“Hừ, đến lúc này mà vẫn muốn tỏ vẻ đáng thương?”
Hữu Nhàn nâng thủy mâu nhìn hắn, ngữ khí có chút năn nỉ.
“Đau. . . . . .”
“Sợ đau?” Hắn đột nhiên thả lỏng tay, sau đó lại tăng thêm lực đạo, tàn nhẫn thương tổn nàng,“Còn biết sợ đau thì không nên ngu xuẩn khiêu khích cảnh cáo của ta!”
“Thiếp không có. . . . . . Thuộc Phong, thiếp rốt cuộc đã làm sai chuyện gì. . . . . .”
Nàng cắn môi dưới, cố gắng mà nghĩ.
“Giả vờ ngốc với ta? Ta nói rồi, chỉ cần ngươi không gây sự, chúng ta ít nhất còn có thể duy trì quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa. Nhưng mà tựa hồ ngươi nghe không hiểu lời khuyên của ta!”
Thuộc Phong nguy hiểm bán dò xét quỷ mâu, đột nhiên thả tay ở cằm nàng ra, sau đó kéo lấy cổ áo Hữu Nhàn, hai tay dùng sức xé rách, y phục trên người Hữu Nhàn liền rơi xuống.
“Chàng muốn làm gì?”
Nàng bị sự thô bạo của hắn làm cho sợ hãi, giật mình mở to mắt nhìn hắn.
“Ngươi nói ta muốn làm gì?”
Hắn tà ác hỏi lại, làm nàng không dưng mao cốt tủng nhiên.
Lập tức, hắn túm cánh tay Hữu Nhàn, đem nàng kéo vào trong phòng rồi ném lên giường.
“Thiếp van chàng. . . . . . Chàng bỏ qua cho thiếp đi! Chàng. . . . . . Chàng rốt cuộc muốn làm cái gì. . . . . .”
Hữu Nhàn hoảng sợ níu chặt vạt áo bị xé rách, lùi dần về phía chân giường, sự tàn khốc lạnh lùng trong mắt Thuộc Phong khiến nàng sợ hãi.
“Biết rõ rồi còn cố hỏi! Ngươi còn định giả bộ đến bao giờ?”