Hắn một phen kéo lấy tay Hữu Nhàn đang lui về phía sau, hoàn toàn xé rách xiêm y của nàng.
“Ngươi không phải đến trước mặt Thái hoàng thái hậu nói huyên thuyên, nói ta không có thực hiện trách nhiệm làm trượng phu sao? Hiện tại ta thay đổi chủ ý, không phải chính hợp với toan tính của ngươi?!”
Hắn mạnh mẽ vứt bỏ xiêm y của Hữu Nhàn, giống như người mất đi lý trí, bắt hai cổ tay của nàng lên đỉnh đầu.
Kịch liệt rung động, đầu nàng đập mạnh xuống sàng đan đến choáng váng, một đạo huyến lệ mãnh liệt ba đào (chảy ra).
Liệt mâu của hắn có chút giật mình——
Nàng bây giờ đã muốn thành thục, không còn là cái tiểu nha đầu không ngực không mông như hai năm trước nữa.
Thân hình của nàng hiện giờ lại có thể khiến nam nhân huyết mạch sôi trào, nhưng mà hắn không thương nàng, cho nên khinh thường hưởng thụ nàng!
Bàn tay của hắn cầm lấy mái tóc mượt mà của Hữu Nhàn, đồng tử sắc bén lóe lên mãnh liệt hỏa diễm.
Sau, hắn bắt đầu động thủ, xả tiết khố nàng ra ——
“Không cần ——” Nàng bất lực khóc kêu.
Không cần đối với nàng như vậy. . . . . . Không cần. . . . . .
“Không cần?” Hắn trào phúng cười lạnh.
“Lại muốn giả bộ để gây hứng thú?”
Vô tình xé tiết khố của nàng xuống, bàn tay thô ráp của hắn cố ý đặt giữa hai chân nàng. (M: vô tình là không có tình cảm nha, đừng nghĩ vô tình=không cố ý)
“Rõ ràng muốn đến chết mà còn khẩu thị tâm phi, bất quá viên phòng chỉ là việc nhỏ, ta cớ sao mà không làm?”
Hắn vô tình vũ nhục nàng, hai chân ý muốn đẩy chân của nàng ra.
“Chàng không phải chán ghét thiếp sao? Vậy thì mời bỏ qua cho thiếp. . . . . .”
Hữu Nhàn khóc nức nở, càng làm cho khuôn mặt của Thuộc Phong thêm lạnh như băng.
“Ngươi nghĩ rằng ta rất muốn ngươi? Nếu không phải Thái hoàng thái hậu hạ chỉ chỉ hôn, Thuộc Phong ta sẽ lấy loại nữ nhân như ngươi?”
Hắn bỏ tay Hữu Nhàn ra, tuấn mâu khinh miệt nheo lại.
Hắn đè vai nàng xuống, để thân mình nàng ngửa ra sau, khiến một đôi trắng noãn của nàng bại lộ trong không khí.
Sau đó hắn kéo cao hai tay nàng, cúi đầu hút hai đóa hoa đỏ sẫm, thẳng đến khi chúng hoàn toàn đầy ấn kí của hắn.
Hữu Nhàn bất lực mặc hắn ta cần ta cứ lấy, toàn thân nàng đã lõa lồ trước mắt hắn, vậy mà hắn vẫn mặt không đổi sắc, điểm ấy khiến nàng càng thêm bất lực cùng yếu đuối. . . . . .
Lời nói của hắn đâm nàng bị thương thật sâu, tới mức nàng không muốn biện bạch.
Hữu Nhàn nhắm mắt lại, nàng rốt cục hiểu được, Thuộc Phong nghĩ nàng như thế nào. . . . . .
Hắn không hề muốn nàng, là vì Thái hoàng thái hậu chỉ hôn, hắn mới không thể không thú nàng!
Thuộc Phong dùng sức đá vạt áo, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng người đang nằm trên giường.
Hữu Nhàn giật mình tỉnh lại, thuộc Phong cường thế một phen kiềm chế hai cánh tay cố gắng giãy dụa của nàng, tay kia kéo quần của mình xuống, thô lỗ tách cặp đùi trắng noãn của nàng ra, vào lúc nàng mở to mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm, hắn động thắt lưng, mạnh xỏ xuyên qua nàng ——
“A——”
Hữu Nhàn cắn môi dưới, đau đớn như tê liệt, cơ hồ làm nàng ngất đi.
Thuộc Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì nhận thống khổ mà nhăn thành đoàn, thâm trầm mâu quang dừng lại ở vết máu tươi chứng minh thân phận xử nữ của nàng trên giường.
Nàng vẫn là xử nữ, hắn cũng không phải rất ngạc nhiên.
Dù sao, nữ nhân điêu ngoa như vậy, cũng chỉ có hắn dám muốn!
Đâm tầng lá mỏng kia, chính là nhiệm vụ của hắn, không trộn lẫn một tia tình cảm!
“Ách ——” Hữu Nhàn khó khăn nuốt nước miếng, nước mắt thành chuỗi rơi xuống giường. . . . . .
Thuộc Phong co rúm vài cái, rất nhanh ở thân thể nàng rút ra, sau đó đẩy nàng một cái, nhanh chóng buộc lại đai quần.